[Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu

[Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu (Chương 20)

Edit: Hosa

Beta: Tử Hoa

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện giải quyết toàn bộ con rối trong Hang Luyện Hồn xong mới mang theo hồn phách Kim Minh và Kim Thần trở lại mặt đất, nhưng Phó Thanh Vân và Âu Dương Liệt Phong thì từ lâu đã không thấy bóng dáng. Vì thế bọn họ cẩn thận tìm kiếm xung quanh phủ đệ, nhưng ngoài mấy con rối bán thành phẩm chưa hoàn thành ra thì không còn gì khác.

Ngụy Vô Tiện nhíu mày nhìn những con rối mang bộ dạng thiếu niên, thình lình đánh sau ót mình một cái: “Ai ui, sao ta lại quên mất cái này cơ chứ”. Hắn nói xong xoa ba đầu ngón tay cái, trỏ, giữa vào nhau, một hình nhân bằng giấy thình lình xuất hiện.

Giang Trừng vừa thấy đã hiểu: “Vật này bây giờ có thể truy tìm được tung tích hai người đó sao?”

“Có thể. Vật nhỏ này đã lưu giữ mùi của Phó Thanh Vân, cho dù bọn họ có trốn tới chân trời góc bể cũng có thể tìm được, cũng giống như Truy Tung thuật của ngươi vậy.” Ngụy Vô Tiện ném hình nhân giấy lên không trung, hạ lệnh “Truy”, hình nhân mỏng manh liền cứng đờ thân hình, đầu lắc lư trái phải vài lần tựa như tìm phương hướng, sau đó liền bay về phía đông.

Trời đã dần tối, trên đảo tràn ngập chướng khí. Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đi theo hình nhân giấy thẳng ra bên ngoài thành Phong Vân. Bên ngoài là một ngọn núi hoang, tuy rằng không cao nhưng vô cùng hiểm trở. Hình nhân giấy dừng ở dưới chân núi, không bay về phía trước mà chuyển hướng bay về bên phải, cuối cùng lơ lửng trước một khối nham thạch màu đen. Ngụy Vô Tiện dừng lại trước tảng nham thạch, dùng tay gõ lên, nói với Giang Trừng: “Đằng sau hẳn là có chỗ trống”.

“Có chỗ trống hay không, mở ra thì biết. “Giang Trừng nói xong huy động Tam Độc, nhanh chóng chém nát khối nham thạch, từng mảnh vụn rơi xuống một đống trên mặt đất, sạch sẽ, lưu loát đến mức chẳng tạo ra chút bụi nào. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy, không khỏi bật cười: “A Trừng, kĩ thuật thái rau của ngươi hình như rất lợi hại, đến đá cũng có thể chém gọn như thái rau”.

“Nhiều lời. “Giang Trừng trừng mắt nhìn hắn, sau đó bổ sung thêm “Kĩ thuật của ta đến đầu bếp của Giang gia cũng khen không dứt lời.”

“Ồ? Vậy hẳn là tài nấu ăn của ngươi cũng rất tốt đúng không? “Ngụy Vô Tiện vuốt cằm cười hì hì nói “Không biết sau này sư huynh có cơ hội nếm thử món ăn do sư đệ nấu không đây?”

“Cứ mơ đi.” Giang Trừng bĩu môi, nhìn về phía trước “Đằng sau quả thật là có sơn động.”

Ngụy Vô Tiện nghe vậy mới đem lực chú ý rời khỏi mặt Giang Trừng, nhìn sơn động cao lớn, suy tư nói: “Nơi này có lẽ là chỗ ẩn nấp của Âu Dương Liệt Phong với Phó Thanh Vân, có điều lúc nãy ồn ào như vậy, e là đã đánh rắn động cỏ rồi.”

“Trách ta à?”

Ngụy Vô Tiện liền cười lấy lòng: “Không dám không dám ~”

Cửa động mở ra, hình nhân giấy theo phương hướng đã xác định bay vào trong động, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện theo sát. Trong động tối đen, Ngụy Vô Tiện tay phải dùng Chiếu Minh thuật, tay trái không tự chủ nắm lấy cổ tay Giang Trừng.

“Ngươi kéo ta làm gì?” Thân thể Giang Trừng cứng đờ, theo bản năng muốn né tránh.

Ngụy Vô Tiện càng dùng sức nắm: “Không rõ tình hình trong động thế nào, như thế này thì ta mới thấy yên tâm.”

Giang Trừng nghe vậy không giãy dụa nữa, y nhớ tới một lần săn đêm của hai người khi còn niên thiếu. Yêu quái cũng trốn bên trong sơn động, lúc đó hai người vừa kết thành kim đan, lại là lần đầu tiên tự mình đi săn đêm nên trong lòng có chút bất an. Nhưng thiếu niên chí lớn đương nhiên sẽ không để lộ tâm tình của mình ra cho người khác biết, vì thế cả hai đánh bạo đi vào sơn động tối om. Khi đó, Ngụy Vô Tiện cũng như bây giờ, nắm chặt lấy cổ tay y, nhưng y không cảm thấy mất tự nhiên. Thế mà hiện tại, y phát hiện tay phải mình đang run nhẹ.

Hai người yên lặng đi một đoạn đường ngắn, Giang Trừng đột nhiên cảm thấy đau đầu. Không biết sao trong đầu y nháy mắt xuất hiện những hình ảnh mơ hồ, bên tai vang lên từng âm thanh kì quái. Lúc đầu y cho rằng trong động có yêu quái tác loạn, nhưng ngưng thần tra xét lại không tìm ra dấu vết gì.

“A….” Âm thanh hỗn tạp lần nữa bất ngờ tấn công khiến y hoa mắt, phải dựa vào vách động.

“Ngươi làm sao vậy?” Ngụy Vô Tiện vội vàng đỡ lấy y.

Giang Trừng lắc lắc đầu, mặc dù vẫn còn hơi choáng váng, nhưng y cũng tạm coi như tỉnh táo: “Ta hình như nghe thấy thanh âm của Phó Thanh Vân và Âu Dương Liệt Phong. Không, không chỉ nghe thấy, mà còn nhìn thấy.”

“Ở đâu? Vì sao ta không thấy gì hết?” Ngụy Vô Tiện lập tức cảnh giác nhìn bốn phía.

“Không, không phải ở đây.”Giang Trừng chỉ đầu mình “Mà là ở trong này.”

Ngụy Vô Tiện mờ mịt hỏi: “Ý ngươi là hai người họ xuất hiện trong đầu ngươi?”

Giang Trừng gật đầu, hình ảnh hỗn loạn bỗng nhiên biến mất, đầu y cũng bớt đau: “Ta đoán, có lẽ chuyện này liên quan đến con rối lúc ta ẩn thân. Ta nhớ tên nó là A Vân, có lẽ Phó Thanh Vân đã chế tác nó giống với bộ dạng của hắn, trong quá trình chế tác đã đem ý thức trí nhớ hay thứ gì đó đại loại truyền cho A Vân, nên trong khoảng thời gian ta ẩn thân đã ảnh hưởng đến ta.”

Ngụy Vô Tiện nghe vậy liền suy tư: “Phó Thanh Vân giao hai con rối cho Âu Dương Liệt Phong, Âu Dương Liệt Phong liền dùng máu hắn truyền cho con rối ta ẩn thân, nó sau đó liền thức tỉnh, chẳng lẽ….”

“Chờ một chút, ngươi nói Âu Dương Liệt Phong dùng máu hắn khiến con rối thức tỉnh?” Giang Trừng tựa như nghĩ đến cái gì “Ngươi có còn nhớ hồi còn đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi có nhớ Nhiếp Hoài Tang đã từng nói trong Nhiếp thị có một khách khanh là bậc thầy điều khiển rối, có thể dùng máu điều khiển rối không?”

“Có, ta cũng có chút ấn tượng. Lúc ấy tiểu tử Nhiếp Hoài Tang đó nói sinh động như thật, vẻ mặt đắc ý, ta lần đầu tiên thấy có thứ không phải xuân cung đồ lại có thể khiến hắn hứng thú dạt dào như vậy.”

“Sau đó ngươi có nghe hắn nói tên người đó không?”

“Năm ấy hắn tình cờ nhắc tới, nhưng mà người đó đã chết lâu rồi.” Ngụy Vô Tiện nhớ lại nói “Ta cũng chỉ nhìn thấy qua một số sách vở, không phải tất cả người điều khiển rối đều có thể dùng máu điều khiển, chỉ có những nhân tài có huyết thống đặc thù mới có thể làm vậy. Thuật pháp này vô cùng cao cấp, lực sát thương cực lớn, mà người sở hữu huyết thống đó lại hiếm gặp, chỉ cần vừa xuất hiện thì cả chính đạo, tà đạo đều muốn mượn sức. Nhưng nghe nói người nọ không màng danh lợi, vô cùng khiêm tốn, mà không muốn bị người khác lợi dụng nên đắc tội với rất nhiều môn phái. Kết quả hắn cùng thê tử bị bắt giết, chỉ để lại một đứa con không rõ tung tích. Chẳng lẽ Âu Dương Liệt Phong lại là đứa bé đó?”

“Cũng có thể… Nhưng mà trước khi Phó Thanh Vân mang hai con rối đến chỗ Âu Dương Liệt Phong cũng dùng máu dẫn. Chẳng lẽ lại trùng hợp đến mức chúng ta cùng lúc gặp được hai người có huyết thống đặc thù như vậy chứ?” Giang Trừng suy tư.

“Nếu đúng như ngươi đoán, hai người họ đều có thể dùng máu điều khiển rối, vậy tình trạng của ngươi có thể hiểu được.” Ngụy Vô Tiện nắm cổ tay Giang Trừng vừa đi vừa nói “Ta đoán, máu của Phó Thanh Vân hoặc Âu Dương Liệt Phong không chỉ điều khiển được con rối mà còn có thể đem một ít ý thức của mình truyền vào trong đó. Hồn của ngươi ở trong một con rối ít nhất nửa canh giờ nên đã bị ảnh hưởng, hiện tại ngươi có thể nhìn thấy một vài ký ức đứt quãng của Phó Thanh Vân, mà ta thì trước khi Âu Dương Liệt Phong dẫn máu đã thoát ra rồi, nên không bị ảnh hưởng.”

Hai người đi đến một chỗ khá trống trải trong động, Giang Trừng ra hiệu Ngụy Vô Tiện dừng lại. Trong đầu y lại xuất hiện một ít hình ảnh mơ hồ, trong mưa to sấm chớp, y thấy hai người toàn thân nhuốm máu ôm nhau, trên mặt không phân rõ là nước mưa hay máu loãng. “Là bọn họ.” Y thấp giọng nói.

“A Trừng, ngươi lại thấy gì rồi?” Thấy sắc mặt Giang Trừng tái đi, Ngụy Vô Tiện lo lắng hỏi.

Giang Trừng ổn định hồn phách đáp: “Ngươi có biện pháp gì có thể thông qua hồn thức để nhìn thấy ký ức không?”

Ngụy Vô Tiện mím môi: “Có, nhưng ngươi tính làm gì?”

Giang Trừng không trả lời, tìm một vị trí bằng phẳng trống trải, khoanh chân xếp bằng, khép hờ hai mắt, nín thở ngưng thần, chuẩn bị tách mảnh tàn thức bám vào hồn phách hắn ra. Ngụy Vô Tiện thấy thế vội tản ra chân khí giúp y hộ thể, nửa nén nhang sau, một khối khí nhỏ như hạt châu màu lam từ đỉnh đầu Giang Trừng bay lên. Ngụy Vô Tiện tóm nó trong bàn tay, vội vàng xem tình trạng của Giang Trừng. Sau gáy Giang Trừng đầy mồ hôi lạnh, tinh lọc hồn phách cần không ít pháp lực, y phải nghỉ ngơi một lúc mới hồi phục.

“Ngươi làm như vậy, không sợ có kẻ địch ở gần đây sao?”Ngụy Vô Tiện lau mồ hôi cho y, nén giận nói.

Giang Trừng nhẹ cười: “Không phải còn có ngươi sao?”

Ngụy Vô Tiện hai mắt sáng ngời, tâm tình vui sướng “Đúng đúng đúng, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, tàn hồn này cứ giao cho ta.” Hắn ngồi xuống cạnh Giang Trừng, sau đó niệm một ít chú ngữ, hồn thức trong lòng bàn tay liền mở rộng mấy lần, sau đó hóa thành một cái kính.

“Đây là cái gì?” Giang Trừng nhìn thấy sóng nước lăn tăn trên “tấm kính”, tò mò hỏi.

“Đây là Linh Kính thuật, dùng để truy tìm ký ức của hồn thức, mà ký ức bị tìm ra sẽ hiện lên trên mặt kính.”

“Như vậy còn tiện hơn Cộng Tình.”

“Đương nhiên ~” Ngụy Vô Tiện đắc ý nói “Hơn nữa còn an toàn hơn rất nhiều.”

Hai người đang nói, mặt kính có động tĩnh, từng tiếng nước bị khuấy động vang lên, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện vội vàng nhìn lại. Trong kính hiện ra một vũng nước, có một đôi tay nhỏ đang khuấy, ngay sau đó bọt nước bắn lên bốn phía, lộ ra một gương mặt non nớt. Đó là một bé trai dáng người nhỏ gầy, mặc bộ quần áo đơn sơ, cổ tay áo cùng đầu gối đều có vết chắp vá, vạt áo có nhiều chỗ bị rách, nhìn qua trông thật giống một đứa trẻ mồ côi lưu lạc đầu đường xó chợ. Đứa bé còn nhỏ, chỉ tầm mười một, mười hai tuổi, nhưng diện mạo lại động lòng người, nước da trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt như nai con hữu thần. Tình trạng của nó có vẻ không tốt lắm, khóe môi hơi xanh tím, gương mặt trắng trẻo dính bùn, bàn tay nho nhỏ sưng tấy, tụ máu.

“Là Phó Thanh Vân.” Giang Trừng nhíu mày “Ai đánh hắn ra nông nỗi này?”

Phó Thanh Vân đang ở bên bờ sông tẩy rửa vết thương, miệng vết thương ở tay chạm đến nước lập tức phát đau khiến nó liên tục thở dốc, khóe mắt phiếm hồng nhưng quật cường không rơi nước mắt.

“A Vân A Vân! “Cùng với vài tiếng gọi vội vàng, một thiếu niên cao ráo, mặt mày tuấn lãng xuất hiện trên mặt kính. Bước chân cậu vội vàng, thần sắc khẩn trương, thời điểm nhìn thấy Phó Thanh Vân, trong mắt không giấu được đau lòng.

“Thẩm thẩm của đệ lại đánh đệ đúng không?” Gã vội vàng kéo tay Phó Thanh Vân kiểm tra vết thương, lại dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi xanh tím, mày càng nhăn chặt “Lần này tại sao bà ta lại đánh đệ?”

“A Phong ca ca, đệ không đau, thật đó.” Phó Thanh Vân ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi “Dù sao bà ta cũng thường xuyên vô duyên vô cớ đánh đệ, đệ quen rồi.”

“Mụ đàn bà ác độc kia sớm muộn cũng sẽ nhận báo ứng! “Âu Dương Liệt Phong nghiến răng nghiến lợi “Còn tên biểu ca vô liêm sỉ của đệ nữa, thật khinh người quá đáng!”

Phó Thanh Vân thở dài: “Tại phụ mẫu đệ mất sớm, phải ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Nếu phụ thân còn sống, đệ làm sao phải chịu bị ức hiếp như thế….”

“Là tại ta vô dụng, chỉ là con của gia nô, không có đủ năng lực bảo hộ đệ.” Thiếu niên nghe xong nhẹ nhàng ôm lấy thân thể gầy gò của Phó Thanh Vân, giọng không giấu được nghẹn ngào “Chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ bị bọn họ ức hiếp, bị đánh đập….”

“A Phong ca ca, đệ có thể chịu được. Chỉ cần bọn họ không thiêu hủy sách của phụ thân lưu lại cho đệ, cho dù đánh chửi nhiều hơn nữa, đệ vẫn chịu được .” Phó Thanh Vân khịt mũi đang cay xè, cúi đầu nói “A Phong ca ca, đệ, đệ đói bụng… Bọn họ, bọn họ buổi chiều không cho đệ ăn cơm…”

“Một lũ khốn nạn!” Thiếu niên hung hăng cắn môi, nắm tay Phó Thanh Vân “Để ta lén lấy cho đệ một chút đồ ăn, đêm nay đệ ở lại chỗ ta đi, vết thương của đệ cần phải bôi thuốc.”

“Được, A Phong ca ca là người tốt nhất.”

Nhìn thấy hai thiếu niên dắt tay nhau dần dần đi xa, Ngụy Vô Tiện không rõ trong lòng là tư vị gì. “Thiếu niên mặc đồ màu lam hẳn là Âu Dương Liệt Phong, nhìn qua có vẻ hắn lớn hơn Phó Thanh Vân vài tuổi, thì ra bọn họ đã biết nhau từ nhỏ.”

“Xem ra Phó Thanh Vân trước đây sống cực khổ rồi.” Giang Trừng thở dài cảm khái “Nhỏ như vậy đã mất đi song thân, thật là đáng thương.”

“A Trừng, ta phát hiện sau khi ngươi làm thần tiên mấy năm có vẻ dễ mềm lòng hơn rồi nhỉ. Năm đó ta cũng là cô nhi không cha không mẹ, nhưng mà vừa mới gặp đã bị ngươi đánh, sư huynh ta đau lòng quá.” Ngụy Vô Tiện giả bộ đáng thương nói.

“Ai bảo ngươi vừa đến đã làm phụ thân mang chó của ta đi!” Giang Trừng hừ lạnh “Nhưng không phải ta đã tha thứ cho ngươi ngay sao, còn để ngươi ở chung phòng với ta.”

“Đúng vậy, ta thích nhất là ôm ngươi ngủ.” Ngụy Vô Tiện liếc mắt đưa tình với Giang Trừng khiến Giang Trừng rùng mình, lập tức nói “Đừng đùa nữa, mau tập trung!

“Được ~ “Vì thế hai người lại tập trung lên mặt kính.

Trong căn phòng đơn sơ, hai thiếu niên nằm trên tấm ván hẹp, đưa lưng về phía nhau, mỗi người một tâm sự. Thương tích trên người Phó Thanh Vân đã được Âu Dương Liệt Phong xử lý cẩn thận, khóe môi tím xanh cũng đã nhạt dần, nhưng hiện trên gương mặt tái nhợt trông vẫn rất nổi bật. Lúc này hắn hoàn toàn không buồn ngủ, mở to đôi mắt nhìn lên nóc nhà, vẻ mặt buồn bã: “A Phong ca ca, đệ nhớ cha mẹ.”

Âu Dương Liệt Phong không nói gì, chỉ xoay người ôm hắn vào lòng.

“Cha thường nói, mẹ là người phụ nữ tốt nhất trên đời.” Phó Thanh Vân khép mắt, thấp giọng nói “Mẹ đệ, vì muốn kết duyên cùng cha mà từ bỏ thân phận, vinh hoa phú quý, rồi sinh ra đệ. Cha đệ cũng rất tốt, người không muốn giúp người xấu biến con rối thành thứ công cụ giết người, cũng thường xuyên nói với đệ về huyết thống đặc thù. Người nói đệ có may mắn như vậy, tuyệt đối không được sa vào tà đạo. Nhưng cha mẹ đệ tốt như vậy, lại bị người xấu giết hại. Vậy mà những kẻ xấu đó, cả thẩm thẩm và biểu ca toàn ức hiếp đệ, bọn họ đều sống thoải mái, vui vẻ như vậy. A Phong ca ca, đệ không hiểu, chẳng lẽ không có thứ gọi là “Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo sao?”

“A Phong ca ca, đệ không cam lòng. Cho nên, đệ nhất định phải học được bản lĩnh của phụ thân, dùng máu mình để thay họ báo thù.”

“A Phong ca ca, lúc đó huynh sẽ giúp đệ chứ?”

“Có, ta nhất định giúp đệ.”Âu Dương Liệt Phong nắm chặt hai tay, cằm dựa vào bờ vai đơn bạc của Phó Thanh Vân “A Vân, ta cũng nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, vì đệ, vì cuộc sống tốt đẹp sau này của chúng ta.”

Sau đó, hình ảnh xuất hiện một đoạn trống ngắn. Thình lình, một tiếng chửi bậy vang lên làm Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện giật mình. Thanh âm này giống như giọng đàn bà, sắc bén chói tai, hai người nghe đều thấy cực kì khó chịu.

“Phi, Vương bát đản nhà ngươi, đúng là loại có mẹ sinh không có mẹ dạy, dám nghịch thứ đồ quỷ quái này trước mắt lão nương! Người đâu, đạp hết cho ta!” Một mụ đàn bà gương mặt độc ác đứng chống hông mắng chửi Phó Thanh Vân, vừa mắng vừa dùng chân giẫm những cuốn sách dưới đất. Hai ba hạ nhân dáng vẻ hung ác theo lời mụ tiến lên, đoạt lấy con rối Phó Thanh Vân đang ôm chặt trong ngực, hung hăng vứt xuống đất, sau đó lại ném toàn bộ công cụ chế tác con rối giấu trong rương ra ngoài, tàn nhẫn đạp lên.

“Đừng đạp, xin các ngươi đừng đạp!” Phó Thanh Vân mặt đầy nước mắt, hắn muốn đoạt lại sách vở bị ả đạp lên, lại bị một thiếu niên cao lớn đứng bên cạnh vui sướng nhìn người gặp họa đẩy ra. Thiếu niên kia có lẽ cùng tuổi với Âu Dương Liệt Phong, mặc y phục lụa là quý giá, nhưng vẻ mặt lại khiến người chán ghét: “A Phong ca ca của ngươi đã nằm liệt trên giường rồi, để xem lần này ai cứu được ngươi. Hừ, một tên cẩu nô tài lại dám đánh lão tử, lão tử phải khiến hắn nhìn rõ thân phận, để xem hắn về sau còn dám sủa loạn cắn bậy không?!”

“A Phong ca ca…” Phó Thanh Vân nghe vậy liền ngẩn người.

“Về sau nếu còn để ta nhìn thấy ngươi làm mấy thứ quỷ quái này thì chết với ta! Hừ, không ngờ ngươi lại muốn học theo cha ngươi làm khôi lỗi sư, đồ quái đản!” Mụ nhìn đồ vật trên đất bị đạp hết, hừ một tiếng liền dẫn hạ nhân và con trai mình nghênh ngang rời đi.

Phó Thanh Vân hai mắt đỏ bừng nhìn đống đổ vỡ trước mặt, trong mắt dần lộ ra tuyệt vọng, mất mát.

“Thật sự rất đáng thương.” Ngụy Vô Tiện nghiêm mặt “Xem ra mụ già ác độc với thiếu niên kiêu ngạo kia chính là thẩm thẩm và biểu ca của Phó Thanh Vân, xem ra ngày trước hắn bị bắt nạt thê thảm rồi.”

“Như vậy đã rõ ràng, Phó Thanh Vân chính là con của bậc thầy kia.” Giang Trừng có chút đăm chiêu nói “Hắn kế thừa huyết thống đặc thù của gia tộc, nhưng Âu Dương Liệt Phong thì như thế nào?”

“Tiếp tục xem đi, có lẽ sẽ tìm được đáp án chúng ta cần.”

Hình ảnh trong mắt hai người lại chuyển, hiện ra Phó Thanh Vân ngồi bên hồ tẩy rửa miệng vết thương. Âu Dương Liệt Phong mặt dán băng gạc, tay trái chống nạng đi đến, xem ra bị thương không hề nhẹ.

“A Phong ca ca, thực xin lỗi, nếu không vì đệ, huynh cũng sẽ không bị thương đến mức này.” Phó Thanh Vân nghẹn ngào, đưa tay lau nước mắt chực trào.

Âu Dương Liệt Phong có chút cố sức lau đi nước mắt của Phó Thanh Vân, trong mắt tràn đầy không cam lòng: “Ta không sao, thương thế này có đáng là gì. Ta chỉ hận bản thân không có cách nào bảo vệ đệ chu toàn, để đám hỗn đản đó hủy đi sách vở và con rối của đệ, ta thật vô dụng!”

“Không sao hết, nội dung trong sách đệ đã nhớ hết trong đầu rồi, hơn nữa con rối bị hủy cũng có thể chế tạo lại một lần nữa. A Phong ca ca, đệ tin tưởng chỉ cần cố gắng, nhất định có thể thay đổi được quan điểm của họ.” Phó Thanh Vân lau khô tất cả nước mắt, trên mặt hiện ra vẻ kiên định.

Âu Dương Liệt Phong không khỏi sửng sốt, lập tức hung hăng gật đầu: “A Vân, ta tính rời khỏi Tống gia trang.”

“Rời khỏi đây? Huynh định đi đâu?”

“Ta quyết định sẽ đi tu luyện thuật pháp lợi hại nhất trên đời này, ta nhất định sẽ trở nên thật mạnh mẽ!”

“Thuật pháp lợi hại nhất?”Phó Thanh Vân ngẩn người “Đó là cái gì vậy?”

Âu Dương Liệt Phong dùng một tay vỗ vai hắn: “A Vân, phụ thân của đệ là bậc thầy điều khiển rối, đệ kế thừa huyết thống Phó gia, lại thông minh lanh lợi, tương lai nhất định trở thành người mà không ai có thể khinh thường. Ta cũng càng phải cố gắng trở mạnh hơn, bởi vì chỉ có khi trở thành kẻ mạnh, ta mới có tư cách đứng bên cạnh đệ, cùng đệ sánh vai. A Vân, ta muốn đi tìm Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện, ta phải tu luyện quỷ đạo, ta muốn giống như hắn, trở thành một cường giả hô mưa gọi gió!”

“Di Lăng Lão Tổ? Quỷ đạo?” Phó Thanh Vân lo lắng nắm tay hắn “Tuy rằng ta không biết nó là cái gì, nhưng nghe rất nguy hiểm, A Phong ca ca, đệ hơi lo lắng….”

“Không có gì phải lo lắng hết! A Vân, ta nhất định phải đi, đệ chờ ta được không?” Âu Dương Liệt Phong dùng thái độ kiên quyết thuyết phục, Phó Thanh Vân ngẩn người, sau đó mới gật đầu.

“Huynh định khi nào đi?”

“Khi nào hồi phục ta sẽ đi, còn đi bao lâu ta không rõ.” Âu Dương Liệt Phong ôn nhu nói “Nhưng ta cam đoan nhất định sẽ nhanh chóng trở về. Cho nên trong khoảng thời gian ta không có ở đây, đệ nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, hiểu không?”

“Được, đệ nhất định! “

“Di Lăng Lão Tổ?”Giang Trừng nhíu mày nhìn Ngụy Vô Tiện “Bản lĩnh lớn nhỉ?”

Ngụy Vô Tiện xấu hổ sờ gáy: “A Trừng, ngươi nói chuyện như vậy làm ta thấy hơi chột dạ.”

“Ha ha.”

“Chỉ là hình như ta chưa từng gặp hắn? Hơn nữa, có đúng là hẳn tìm ta không? Hay là hắn tìm nhầm Mạc Huyền Vũ?” Ngụy Vô Tiện thái độ xem thường “Mạc Huyền Vũ làm sao có thể dạy hắn tu luyện quỷ đạo được, chỉ sợ là hắn công cốc rồi… “

“Nhưng hắn thật sự dùng được quỷ đạo, ngươi nghĩ ai đã dạy hắn?”

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, hai người nhất thời có chút mờ mịt.

Lại nhìn về phía Linh Kính, Âu Dương Liệt Phong thu dọn đồ đạc, nói lời từ biệt với Phó Thanh Vân. Gió mạnh thổi qua, trời đã trút xuống cơn mưa, càng làm cho nỗi buồn biệt ly thêm lớn. Âu Dương Liệt Phong dùng ô giấy đã hơi rách che đỉnh đầu hai người, trong mắt ẩn hiện quyết liệt: “A Vân, đệ nhất định phải sống thật tốt, có chuyện thì cứ nghe theo thẩm thẩm biểu ca của đệ, tuyệt đối không được cậy mạnh chọc giận bọn họ.”

“Yên tâm đi, đệ tự biết phải làm thế nào. Còn huynh, trên đường nhất định phải cẩn thận, đừng tự miễn cưỡng chính mình.” Phó Thanh Vân nói xong, lấy từ trong áo ra một hình nhân gỗ đưa cho hắn “Đây là đệ tự chế tác, tặng cho huynh, mong rằng mỗi lần huynh nhìn thấy nó đều nhớ rằng đệ đang chờ huynh.”

Hình nhân gỗ tạc theo hình dáng Âu Dương Liệt Phong, tâm tình hắn vui sướng, vội vàng tiếp nhận, cẩn thận cho vào trong áo. Lại lấy một khối đá xanh thật đẹp đặt vào lòng bàn tay Phó Thanh Vân, ngượng ngùng nói: “A Vân, đây là thứ mẹ ta trước khi lâm chung đưa ta, hiện giờ ta đưa nó cho đệ. Âu Dương Liệt Phong ta xin thề: Nhất định sẽ trở thành cường giả, cả đời bảo hộ đệ, sau này bất kể có chuyện gì cũng sẽ đứng ra chắn trước cho đệ, nếu vi phạm trời tru đất diệt.”

Giang Trừng có chút không được tự nhiên nhìn Âu Dương Liệt Phong ôm Phó Thanh Vân, không nhịn được trợn mắt: “Âu Dương Liệt Phong này đang làm gì vậy? Phó Thanh Vân còn nhỏ như vậy, hắn xác định người ta hiểu ý hắn không?”

Ngụy Vô Tiện lại vô cùng thích thú, ha hả cười: “Sư đệ a, ngươi không hiểu rồi, loại chuyện này đương nhiên phải bồi dưỡng từ nhỏ, giống như ta, ta…”

“Ngươi?”

Ngụy Vô Tiện biết lỡ miệng liền vội vàng im lặng, trộm liếc mắt quan sát vẻ mặt của Giang Trừng. Hôm qua lúc dạo thuyền trên hồ hắn đã suýt thổ lộ với Giang Trừng, hôm nay lại như thế nữa, liền hiểu được rằng tình cảm của mình dành cho Giang Trừng đã không thể ép xuống nữa. Vì thế hắn âm thầm quyết định, sau khi giải quyết xong chuyện này, dù có bị đánh gãy chân hắn cũng phải nói cho Giang Trừng biết tình cảm của mình.

Giang Trừng trong lòng có chút buồn bực, biểu hiện của Ngụy Anh mấy ngày gần đây quá kỳ quái, toàn nói những lời ẩn ý khiến người ta không hiểu được. Y muốn hỏi Ngụy Anh rốt cuộc nghĩ gì, lại không cách nào mở lời được. Đúng lúc y đang miên man suy nghĩ, hình ảnh trong kính đã thay đổi, Phó Thanh Vân nhỏ bé biến mất, thay vào đó là một công tử đầu đội ngọc quan.

Màn đêm buông xuống, ánh nến bập bùng. Phó Thanh Vân đang chuyên chú điêu khắc cánh tay một hình nhân gỗ. Năm ngón tay vừa được hoàn thành, nếu không nhìn kĩ còn tưởng là thật. Lúc này hắn đang tỉa chi tiết, không cẩn thận cắt vào ngón tay của mình, máu tươi nhất thời nhỏ xuống ngón tay gỗ, tạo ra một điểm đỏ chói mắt.

“Hỏng rồi.” Hắn có chút ảo não, đang chuẩn bị dùng khăn lau ngón tay gỗ thì ván cửa đột nhiên bị ai đó mạnh mẽ đẩy ra. Bước vào là một thanh niên vạm vỡ, mặt đầy mỡ, vừa nhìn thấy Phó Thanh Vân liền lộ ra biểu cảm đáng khinh.

“Biểu ca, sao ngươi lại đến đây?”Hắn vừa thấy người tới liền vội vàng giấu hết đồ đi.

“Ta đến thăm ngươi, nhiều ngày qua ngươi không để ý đến ta, thật làm ta buồn lắm đó.” Biểu ca nói xong giả vờ xoa ngực mình, biểu cảm vô cùng đáng ghê tởm.

Phó Thanh Vân bình tĩnh nhìn hắn, đứng dậy ra khỏi bàn: “Thẩm thẩm bảo ta đến kiểm kê hàng trong khố phòng, nên mấy ngày qua ta không có thời gian, hơn nữa…biểu ca chẳng lẽ đã quên? Thẩm thẩm đã dặn dò rằng không cho ta với ngươi qua lại thân thiết.”

Biểu ca nghe vậy, cảm xúc đột nhiên biến đổi, hắn bước nhanh tới nắm cổ tay Phó Thanh Vân: “A Vân, ta không tin ngươi không nhìn ra tâm tư của ta, ta là thật lòng thích ngươi.”

“Biểu ca, xin hãy tự trọng!” Phó Thanh Vân giật tay khỏi hắn, lùi ra xa, cảm thấy buồn nôn “Ngươi cùng ta đều là nam tử, lại là họ hàng, sao có thể loạn luân được?”

“Ta khinh! “Biểu ca trở lại bộ dáng vô lại “Mấy việc này, ta thấy ngươi với Âu Dương Liệt Phong trước đây làm không ít đâu.”

“Ngươi nói bậy! Ta với A Phong ca ca hoàn toàn trong sáng!”

“Trong sáng?” Biểu ca cười lạnh “Nếu là trong sáng, vì sao ngươi luôn mang theo bên mình khối đã vỡ kia, dù như thế nào cũng không chịu tháo xuống?” Hắn nói xong tiến lên tóm lấy dây bông trên cổ Phó Thanh Vân, trào phúng nói “Chỉ một khối đã vỡ mà ngươi coi như bảo bối, A Phong ca ca của ngươi đã đi bốn năm năm biệt tăm biệt tích, ta thấy hắn có lẽ đã chết ở nơi hoang vu hẻo lánh nào rồi.”

“Ngươi nói bậy! A Phong ca ca tuyệt đối không chết!” Phó Thanh Vân sắc mặt xanh trắng, cặp mắt như nai con trừng lên đầy phẫn hận “Mau trả khối đá cho ta!”

“Ta không trả, ngươi tính làm gì? A Phong ca ca, A Phong ca ca, bây giờ ta sẽ chặt đứt toàn bộ ý niệm của ngươi!”

Gã biểu ca nói xong lấy cây chùy sắt đằng sau ván cửa, chuẩn bị đập khối đá, Phó Thanh Vân thấy vậy liền chạy lại ngăn cản. Hắn từ nhỏ thân thể đã gầy yếu, sức lực đương nhiên kém hơn biểu ca cường tráng, chỉ vài lần tranh đoạt đã bị đè dưới thân. Thanh niên nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng ở dưới thân, không nhịn được nổi lên ý nghĩ dâm tà, dùng tay xé đi ngoại sam của hắn.

“A Vân, ta thích ngươi đã lâu, tối nay ngươi là của ta.” Biểu ca tham lam liếm môi dưới, cúi đầu tính hôn lên môi Phó Thanh Vân, bị hắn né tránh. Hắn dùng tay che lại mặt mình, cố gắng đẩy đầu biểu ca ra. Biểu ca thẹn quá hóa giận, lập tức tát vào mặt Phó Thanh Vân, hổn hển hô: “Tiện nhân nhà ngươi, còn giả vờ thanh cao làm gì, lão tử hôm nay như thế nào cũng muốn đè ngươi!”

“Không, ngươi buông ra!” Phó Thanh Vân vặn vẹo thân hình không thoát được, vội vàng kêu cứu thật to. Nhưng mà chỗ này lại hẻo lánh, bốn phía không có người, cho dù kêu khản cả giọng cũng không có ai nghe được. Đai lưng hắn đã bị kéo ra, bàn tay to của biểu ca đang làm loạn trên ngực trần trụi của hắn. Hắn nhất thời cảm giác được tuyệt vọng trước nay chưa từng có, giãy dụa vươn tay lại chạm đến cây chùy. Đáng nói ở đây là, người đang đè hắn bỗng nhiên dừng động tác, hắn vội vàng ngưng giãy dụa quan sát, sau đó cả kinh trừng lớn con mắt. Chỉ thấy con rối có ngón tay dính máu đang kẹp chặt cổ biểu ca, biểu ca bị bóp mở lớn mắt, hai chân loạn xạ hòng giãy dụa. Phó Thanh Vân lui về sau mấy bước, có chút kinh hồn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, nhưng mà sau đó, hắn dường như quyết định cái gì, gương mặt đã xuất hiện biểu tình quyết tuyệt.

“Giết hắn.” Lần đầu tiên, hắn nói rất nhỏ, cánh tay đang bóp cổ biểu ca gia tăng lực đạo.

“Giết hắn!” Lần thứ hai, hắn giống như dùng toàn bộ khí lực hét rống lên. Cánh tay gỗ bóp thật mạnh, “răng rắc “hai tiếng đã giết chết biểu ca.

Thời gian giống như nháy mắt yên lặng, Phó Thanh Vân ngốc lăng tại chỗ nhìn thi thể biểu ca, trong đầu trống rỗng một mảnh. Cánh tay gỗ cũng như mất khí lực, “bang” một tiếng rơi xuống đất.

Làm sao bây giờ? Ta vậy mà…vậy mà giết người, ta nên làm gì bây giờ? Phó Thanh Vân sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Nhưng mà còn chưa chờ hắn hồi phục tinh thần, ván cửa một lần nữa bị đẩy ra, thẩm thẩm cùng gia nhân vội vọt vào.

“Thuận Nhân, Thuận Nhân!” Mụ đàn bà thấy nhi tử không có khí lực nằm đó, vội vàng ôm lấy hắn khóc rống lên. Gia nhân nhìn thấy chủ nhân chết thảm liền hoảng sợ đứng đó. Có hai kẻ thông minh bước tới đè Phó Thanh Vân xuống, còn lại mấy người không dám làm gì, chỉ đứng tại chỗ chờ nữ chủ nhân phân phó.

Mụ ta khóc lóc thảm thiết một hồi mới buông ra thi thể, lảo đảo tiến tới tát Phó Thanh Vân: “Ngươi là ác quỷ, sát tinh, kẻ giết người, đền mạng cho ta, đền mạng cho ta!” Bà vừa đánh vừa khóc, khóe miệng hắn đã xuất hiện tơ máu. Hắn âm thầm chịu đựng, lúc này hắn quả thực không biết làm gì cho phải.

Bỗng nhiên, từ ngoài cửa thổi tới một trận âm phong, những gia nhân còn chưa kịp làm gì đã bị xô ngã trái ngã phải. Ngay sau đó một thân ảnh màu đen liền vọt tới sau mụ, tóm lấy cổ mụ rồi ném xuống đất. Thân thể mụ giãy dụa kịch liệt, muốn đứng lên, nhưng bỗng chốc chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc “, mụ cũng giống như nhi tử của mình, bị bẻ gãy cổ chết.

“Xin lỗi A Vân, ta tới muộn.”

Phó Thanh Vân ngã ngồi trên đất bị biến cố bất thình lình dọa hoảng sợ, hắn kinh ngạc trừng mắt, ngơ ngác nhìn nam tử cao lớn đứng trước mặt mình: “A Phong ca ca, A Phong ca ca, huynh đã trở lại.” Hắn run rẩy đứng lên, sau đó lại mệt mỏi ngã vào lòng nam tử.

Âu Dương Liệt Phong cả người âm khí lượn lờ, ánh mắt nhìn Phó Thanh Vân tràn ngập yêu thương: “A Vân, ta đã trở về, sau này sẽ không ai có thể ức hiếp đệ nữa.”

Âu Dương Liệt Phong thật sự đã tu quỷ đạo.

Kế tiếp, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện tận mắt nhìn thấy một trận giết chóc. Âu Dương Liệt Phong triệu hồi hơn chục tẩu thi, dùng máu làm vật dẫn, điều khiển chúng đồ sát cả nhà thẩm thẩm Phó Thanh Vân. Trong lúc nhất thời, hình ảnh là biển lửa, máu tươi cùng thi thể, từng tiếng hô, tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người nhất thời bị hình ảnh ghê rợn này gợi lên ký ức đau thương. Ngụy Vô Tiện cảm thấy khó chịu không thôi, sát khí vẫn luôn bị áp chế trong cơ thể tựa hồ muốn trào ra ngoài, từng đợt từng đợt đánh vào thần kinh mẫn cảm của hắn, làm hắn đau đầu không chịu nổi. Hắn bất thình lình phất tay thu hồi Linh Kính, hai tròng mắt dần thất thần tan rã, biểu tình vô cùng thống khổ.

“Ngụy Anh, ngươi làm sao vậy?” Giang Trừng thấy tình trạng hắn khác thường liền biết sát khí trong cơ thể hắn càn quấy, vội vàng nắm tay hắn vận chuyển linh khí: “Đừng nghĩ nhiều, tĩnh tâm lại.” Hắn nhẹ giọng trấn an, tay kia liền nhẹ nhàng xoa cái trán đang nhăn lại của Ngụy Vô Tiện.

“A Trừng, A Trừng.” Linh khí thuần khiết được truyền vào làm Ngụy Vô Tiện thư thái hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn chưa khôi phục thần khí. Đầu óc hắn thật loạn, những chuyện quá khứ từ vui vẻ đến bi thương đều lần lượt xuất hiện vây lấy hắn bên trong. Hắn cảm thấy chính mình như bị đặt trong một mê cung phức tạp, không thể tìm thấy lối thoát, mà Giang Trừng lại là ánh sáng duy nhất ở đó. Hắn nỉ non tên Giang Trừng, nắm chặt lấy tay Giang Trừng đặt ở ngực: “Cầu xin ngươi, xin đừng rời bỏ ta.”

Giang Trừng chưa bao giờ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện bất lực yếu đuối như lúc này, y vừa đau lòng vừa sợ hãi. Y ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng, không ngừng vuốt tóc hắn trấn an: “Ta ở đây, ta ở đây.”

Sau một lát, tình trạng của Ngụy Vô Tiện cũng đã bình ổn trở lại, thần trí khôi phục. Ý thức được chính mình vừa nãy đã mất mặt, hắn trong lòng có chút chột dạ. Vì thế hắn vội vàng ngồi thẳng lưng, cố gắng cười nói quấy quá cho qua chuyện, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt sâu sa của Giang Trừng: “Ngụy Anh, ngươi có phải là nên giải thích vừa nãy có chuyện gì không?”

Ngụy Vô Tiện mím đôi môi mỏng, im lặng.

Bình luận về bài viết này