[Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu

[Edit][Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu (Chương 21)

Edit: Hosa

Beta: Tử Hoa

“Ngươi không phải đang gạt ta chuyện gì chứ?” Ngụy Vô Tiện im lặng làm Giang Trừng có chút buồn bực “Ngươi đã nói là sẽ không giấu giếm ta chuyện gì nữa, chẳng lẽ giờ vẫn muốn gạt ta?”

“Không phải, ta không có.” Ngụy Vô Tiện bối rối trước lời chất vấn của Giang Trừng.

Giang Trừng trầm mặt chờ Ngụy Vô Tiện giải thích, ai ngờ Ngụy Vô Tiện đột nhiên đứng phắt dậy, bịt mũi miệng y: “Cẩn thận, có thi độc!”

Có Ngụy Vô Tiện nhắc nhở, Giang Trừng mới phát hiện từ phía miệng hang có nhiều luồng khí màu xanh lục đậm bay tới. Kinh nghiệm nhiều năm săn đêm khiến y vừa nhìn đã biết đó thi độc, nhưng không nghĩ là độc tính mạnh đến vậy. Vì thế y theo bản năng giơ tay lên che miệng mũi Ngụy Vô Tiện, lại bị đối phương bắt lấy cổ tay: “Yên tâm đi, thứ này không ảnh hưởng đến ta.”

Ngụy Vô Tiện nháy mắt: “Ngươi đã quên ta là Quỷ vương rồi à?”

Giang Trừng có chút bất mãn, trừng mắt hạnh lên. Y vốn định quở trách Ngụy Vô Tiện vài câu, nhưng khổ nỗi đang bị bịt kín miệng mũi, nên chỉ có thể bĩu môi để tỏ vẻ phản đối.

Khi đôi môi ôn nhuận mềm mại cọ qua lòng bàn tay, thân thể Ngụy Vô Tiện run lên, trái tim giống như bị lông tơ quẹt qua, ánh mắt hắn nhìn Giang Trừng bỗng trở nên mê muội. Vẻ biến hóa trên mặt Ngụy Vô Tiện làm Giang Trừng dấy lên cảm giác bất an, y nghiêng đầu muốn tránh khỏi bàn tay đối phương. Nhưng y trăm triệu lần không ngờ được là Ngụy Vô Tiện lại nhẹ nhàng nắm cằm y, ngay sau đó y liền cảm nhận được một làn khí lạnh phủ lên môi kèm theo hơi thở của Ngụy Vô Tiện. Y bỗng trừng lớn mắt, khoảnh khắc đó đầu óc y hoàn toàn trống rỗng. Y kinh ngạc nhìn cặp mắt hoa đào gần trong gang tấc kia, nơi đó tựa như chứa hàng vạn vì sao.

“Ngươi, ngươi điên rồi!” Không biết hai người môi chạm môi bao lâu, Giang Trừng vội vàng đẩy Ngụy Vô Tiện ra. Y thở dồn dập, trong nháy mắt vừa rồi y cảm thấy như mình vừa bị đoạt hết không khí.

Nhưng Ngụy Vô Tiện so với y thì bình tĩnh hơn: “ A Trừng, vừa rồi ta độ khí cho ngươi. Có hơi thở của ta trong người, thi độc không thể làm gì ngươi.”

“Ngươi!” Giang Trừng quả thực sắp điên lên rồi “Chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao?”

“Cách này là nhanh nhất rồi.”

“Ngươi!”

“Xong việc sẽ tìm ngươi tính sổ!” Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Giang Trừng vung tay áo, lướt qua Ngụy Vô Tiện rồi đi về hướng miệng hang. Ngụy Vô Tiện nhìn lỗ tai đỏ bừng của y, không tự chủ liếm môi, sau đó cười hì hì đi theo.

Giang Trừng không rõ cảm xúc trong nội tâm mình hiện tại là như thế nào, nếu bảo rằng không tức giận là nói dối, nhưng sâu hơn nữa, bên trong còn ẩn ẩn sự vui sướng, vừa có chút không cam lòng khi không rõ tình cảm này là gì.

Giang Trừng khó chịu đi trước, thi độc càng ngày càng dày đặc. Mặc dù vậy, y vẫn hít thở bình thường không ảnh hưởng gì, thầm nghĩ Ngụy Vô Tiện cũng không lừa mình. Nhưng mà tưởng tượng đến chuyện vừa xảy ra, y không cách nào giữ được bình tĩnh. Thi độc mặc dù không làm tổn thương đến y, nhưng lại khiến đầu y hơi đau, vì thế y vung tay đánh vài chưởng, dùng tiên khí xua tan khí độc. Lúc này y mới ngớ ra: Mẹ nó, lão tử là thần tiên, cần gì Ngụy Vô Tiện độ khí! Nhưng mà độ cũng độ rồi, hôn cũng hôn rồi, có trách chỉ trách y quá nhân nhượng với Ngụy Vô Tiện, trong lòng liền tràn đầy hối hận. Vậy nên y quay đầu trừng Ngụy Vô Tiện một cái, trong đôi mắt chứa đầy sự ấm ức đến tận cùng. Ngụy Vô Tiện lại tỏ ra hoàn toàn vô tội, da mặt dày kề sát y: “Sư đệ ngoan, sư huynh cũng là nhất thời bị tình thế cấp bách làm hoảng, ngươi đừng tức giận ~”

“Hừ!”

“Thôi nào, hôn cũng đã hôn rồi, đều là đại nam nhân, ngươi cần gì để ý như vậy.”

Giang Trừng nghe vậy liền dừng bước: “Ngụy Anh, hóa ra ngươi hôn ai cũng được sao?”

“Không phải không phải!” Ngụy Vô Tiện vội vàng lắc đầu, cố gắng giải thích “A Trừng, ta chỉ nguyện ý hôn ngươi, cũng chỉ muốn hôn ngươi, ngươi hiểu không?”

“ Ta, ta không hiểu… “ Đột nhiên bị Ngụy Vô Tiện bộc bạch trực tiếp như vậy khiến cho lòng Giang Trừng rối loạn, họ Ngụy kia có ý gì, hay là hắn thật sự đối với ta…

“Ngươi hiện tại không hiểu rõ không sao cả.” Đối mặt với Giang Trừng biết rõ nhưng vẫn giả ngu, Ngụy Vô Tiện vẫn chẳng hề sốt ruột chút nào. Hắn nâng tay vén vài sợi tóc hỗn loạn bên thái dương Giang Trừng, dịu dàng nói: “Ngươi hiện tại không cần lo lắng, chờ giải quyết xong hết thảy mọi chuyện, ta sẽ tỉ mỉ nói tất cả cho ngươi nghe.”

Khi nói chuyện, hắn rút ra Liên Thành chém vài kiếm cực mạnh, chợt có mấy tiếng kêu thảm thiết từ miệng hang truyền tới.

Dự cảm sắp có một trận chiến ác liệt, Giang Trừng ổn định tinh thần, cầm Tam Độc trên tay: “Đến lúc đó nếu ngươi không chịu nói rõ, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”

Vượt qua miệng hang, trong tầm mắt của hai người là hài cốt chất đầy trong động, cùng với hàng loạt tẩu thi canh giữ đang sẵn sàng chiến đấu.

“Nhìn biểu hiện và khí tức của chúng, hẳn là hung thi.” Ngụy Vô Tiện mân mê Liên Thành trong tay “Có thể luyện ra từng này hung thi, bản lĩnh cũng thật lớn.”

Giang Trừng không ngờ đầu kia của sơn động là một mảnh đất trống, diện tích không khác biệt lắm so với Liên Hoa Ổ. Nhiều chỗ có đặt công cụ luyện chế, y đoán nơi này được tạo ra để thao luyện hung thi và con rối. Trên một lầu cao ở phía xa, Âu Dương Liệt Phong và Phó Thanh Vân đứng sóng vai nhau, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng.

“Ngoại trừ hung thi còn có hơn mười con rối.” Giang Trừng nắm chặt Tam Độc, nghiêng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện “Chia nhau hành động?”

“ Được ~” Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện có phần hưng phấn “Hung thi của ta, con rối cho ngươi, thế nào?”

“Tùy ngươi.”

Giang Trừng dứt lời liền rút Tam Độc ra khỏi vỏ, y cầm chuối kiếm bay lên, dùng linh lực hộ thể bay vào giữa trận các con rối. Từ sớm đã có con rối lơ lửng chờ sẵn để giao chiến, y có chút kinh ngạc, không ngờ những con rối này còn biết bay. Đảo mắt nhìn về phía lầu cao, y thấy Phó Thanh Vân làm ra tư thế kì quái, không khỏi tán dương thuật điều khiển con rối của Phó gia quả nhiên danh bất hư truyền. Vì thế y không dám chậm trễ, truyền linh lực vào Tam Độc, huy kiếm đánh vào con rối, chốc lát liền đánh nó tơi bời, ngã xuống mặt đất. Giang Trừng đã sớm có kế hoạch “giết giặc phải giết vua trước”, nên không dây dưa với con rối nữa mà ngự kiếm bay đến chỗ Phó Thanh Vân. Phó Thanh Vân giống như đã sớm biết, phất tay tung ra làn sương đỏ, hai con rối một đen một trắng chắn trước người Giang Trừng. Giang Trừng chăm chú nhìn, quả nhiên là “A Phong” và “A Vân” đã từng giữ linh hồn của y và Ngụy Vô Tiện.

“Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn cản ta?” Giang Trừng bật cười châm biếm, đâm Tam Độc về phía “A Vân”. Không ngờ cánh tay “A Vân” lại động đậy, đâm trường kiếm trong tay nó về phía y. Trong lòng y kinh ngạc, đánh với nó năm sáu chiêu, cuối cùng cũng xác định được nghi ngờ của mình. Xem ra lúc y bị câu hồn không chỉ nhận được trí nhớ của Phó Thanh Vân, mà “A Vân” cũng phục chế được một phần ý thức của y, có điều không rõ phục chế bao nhiêu, có bị Phó Thanh Vân xem qua hay không. Y nhìn Phó Thanh Vân, đối phương trước sau như một, vẫn mang một nụ cười mỉm nhàn nhạt, y đoán rằng Phó Thanh Vân có lẽ chưa xem qua ý thức của “A Vân”, chưa biết mình là Giang Trừng.

Ngay khi y mất tập trung, “A Phong” đã đánh tới từ bên phải. Nó không xuất ra chiêu thức nào dư thừa, há miệng phun ra một làn khí xanh đen. Giang Trừng lập tức biết đây là thi độc, hiện tại y có quỷ khí hộ thể của Ngụy Vô Tiện, thi độc không có tác dụng với y nên y đón lấy luồng khí độc mà dùng kiếm đâm thẳng vào ngực “A Phong”. “A Phong” kêu lên một tiếng, hai tay nắm thật chặt thân Tam Độc, “A Vân” nhân cơ hội đánh lén sau lưng. Giang Trừng đương nhiên không để chúng được như ý. Y nâng chưởng đẩy “A Phong” ra, khi rút được Tam Độc ra, vết thương sâu hoắm trên ngực “A Phong” lại phun ra rất nhiều khí độc, bỗng chốc luồng khí xanh đen dày đặc bao phủ xung quanh.

Mà Ngụy Vô Tiện bên kia đang đấu với hung thi lại vô cùng thoải mái.

Nói hắn giết địch không bằng nói hắn đang chơi đùa. Từ sau khi thành Quỷ vương, hắn hạn chế giết chóc, Liên Thành nhiều năm chưa nhuốm máu. Nhưng nói cho cùng, thân hắn vẫn vốn âm tà, bản chất vẫn luôn thèm khát máu tươi. Bình thường hắn cố gắng áp chế không để lộ ra, nhưng lúc này đối mặt với nhiều con mồi như vậy, tâm tình không khỏi nhộn nhạo. Liên Thành khi thì biến kiếm, khi thì hóa roi, hung thị bị hắn chém giết ngày càng nhiều, nhưng số lượng quá lớn, vẫn không ngừng ùn ùm tiến lên.

Cảm giác mới mẻ lúc đầu trôi qua, hắn dần cảm thấy nhàm chán, nhịn không được nhìn về phía Giang Trừng. Khi nhìn thấy Giang Trừng vị vây trong một đám khí độc, tuy lý trí nói với hắn rằng Giang Trừng có thể giải quyết được, nhưng vẫn không kìm được lo lắng. Vì thế hắn phá vòng vây của bọn hung thi, nhanh chóng phi thân đuổi tới chỗ Giang Trừng, nhưng lại bị một thanh đao màu đen chặn phía trước.

Ân Dương Liệt Phong mang sắc mặt âm trầm đứng chắn trước người Ngụy Vô Tiện, nắm thanh đao màu đen đầy tà khí bổ tới hắn. Ngụy Vô Tiện lùi về sau, dùng Liên Thành đỡ đòn tấn công. Âu Dương Liệt Phong chỉ cảm thấy như có một con rắn màu đỏ dài đang uốn lượn cực nhanh, khiến đao khí bị chia tán loạn. Gã vô cùng kinh ngạc, trái tim đập liên hồi: “Rốt cuộc ngươi là ai? “

Ngụy Vô Tiện cười gian xảo: “Ta là tổ sư gia của ngươi!”

Nói xong, thanh roi đã vọt tới ngay trước mặt Âu Dương Liệt Phong. Gã vội vàng nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh được, nhưng cuối cùng vẫn bị roi quất vào má trái, miệng vết thương lập tức chảy máu.

Tiếp đó, Ngụy Vô Tiện không để cho Âu Dương Liệt Phong thở kịp, tốc độ công kích càng lúc càng nhanh. Thanh roi dài được hắn điều khiển giống như tia chớp, nhìn bằng mắt thường sẽ chỉ thấy một lưới ánh sáng đỏ sậm đang bao vây đối thủ. Âu Dương Liệt Phong thấy tình hình không ổn, bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ. Thân đao đen bóng rung động kịch liệt, đồng thời phát ra âm thanh vù vù quái dị, tựa tiếng vạn quỷ đang gào thét.

Đao này có điểm kỳ lạ. Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn thanh trường đao bỗng nhiên tản mát ra lệ khí mãnh liệt, không khỏi mất tập trung. Âu Dương Liệt Phong nhân cơ hội bay lên mấy thước, thoát khỏi hiểm cảnh. Có điều gã còn chưa kịp ổn định, phía sau đột nhiên phát ra tiếng nổ lớn. Trong lòng hoảng sợ, gã xoay người nhìn lại, đài cao đang ầm ầm sập xuống, mà trong bụi mù cuồn cuộn, gã thấy Phó Thanh Vân đang rơi xuống.

“A Vân!” Tim gã chấn động, hét lớn một tiếng rồi bay nhanh qua, nhưng vẫn chậm một bước. Phó Thanh Vân ngã rất mạnh trên mặt đất, cả người nằm trong vũng máu, mà vẻ mặt Giang Trừng phức tạp, chỉ đứng ở một bên. Thấy vậy, hai mắt Âu Dương Liệt Phong hằn tơ máu, quỳ rạp xuống bên cạnh Phó Thanh Vân.

“Đừng chạm vào hắn, nếu không hắn sẽ chết.” Giang Trừng vội lên tiếng nhắc nhở.

“Là ngươi, là ngươi khiến cho đệ ấy bị thương như vậy!” Âu Dương Liệt Phong gào lên, giơ đao chỉ vào Giang Trừng.

“A… A Phong ca ca.” Giọng nói yếu ớt của Phó Thanh Vân khiến gã bất động.

“A Vân, A Vân, đệ đừng sợ, ta sẽ cứu đệ, ta nhất định sẽ cứu đệ, đệ phải kiên trì.” Thanh âm của gã run rẩy, cầm thật chặt cánh tay đang nâng lên của Phó Thanh Vân.

Phó Thanh Vân thong thả lắc đầu: “A Phong ca ca, vết thương của đệ không phải do hắn, mà là do con rối. Đệ.. đệ đã không thể không chế được chúng.”

“Tại sao lại như vậy… ”

“Những con rối này không biết vì sao đột nhiên mất khống chế, không ngừng tấn công kích đài.” Giang Trừng khoanh tay trước ngực, trầm giọng nói: “Ta đã tạm thời khống chế chúng rồi.” Âu Dương Liệt Phong nhìn theo hướng y đang chỉ, nhất thời kinh ngạc trừng lớn hai mắt. Khói mù tan hết, bốn phía phế tích đều là con rối. Tứ chi của chúng giống như bị áp lực làm xụi lơ, đầu buông xuống, thỉnh thoảng thân thể co rúm như muốn giãy dụa.

“A Trừng!” Ngụy Vô Tiện bay đến bên cạnh Giang Trừng, vội vàng quan sát một lượt, xác định y không bị thương mới yên lòng: “Có chuyện gì vậy?”

Giang Trừng lắc đầu: “Không biết, mấy thứ này đột nhiên mất khống chế, muốn tấn công chủ nhân của chúng.”

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, nhìn về phía Phó Thanh Vân và Âu Dương Liệt Phong.

Lúc này Âu Dương Liệt Phong đang nắm cổ tay Phó Thanh Vân, không ngừng truyền linh lực cho hắn. Nhưng vết thương của hắn không khá lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt: “A Phong ca ca, chuyện chúng ta lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra, khụ khụ…”

“Đều do ta, ta không nên để đệ chiến đấu một mình!”

“Khụ khụ…. Khụ khụ khụ… Có lẽ đây là ý trời rồi…” Khóe mắt Phó Thanh Vân rơi nước mắt “Chúng ta đoạt hồn phách, tu luyện cấm thuật, quả nhiên vẫn phải chịu trừng phạt của ông trời.”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Cả người Âu Dương Liệt Phong run rẩy, gã có dự cảm dường như A Vân sắp rời xa mình.

“Ta bảo này, ngươi truyền cho hắn nhiều tà khí như vậy, ngược lại sẽ hại hắn.” Ngụy Vô Tiện nhịn không được nói, hắn cũng là người tu tà thuật, không muốn nhìn thấy trường hợp này “Không bằng ngươi trước tiên dừng lại đã, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp cứu hắn.”

“Cứu…” Thân thể Âu Dương Liệt Phong cứng đờ, sau đó cười lạnh “Ta không nghe lầm chứ? Ngươi nói cứu?”

“Đúng, nếu ngươi nguyện ý, chúng ta có thể giúp.” Giang Trừng suy nghĩ đáp “Các ngươi quả thật đã phạm đại tội, nhưng chúng ta vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ cần điều tra rõ, sinh tử chưa định luận, nên chúng ta có thể…”

“Câm miệng, bọn ta không cần các ngươi giả nhân giả nghĩa!” Âu Dương Liệt Phong đột nhiên hét lớn “A Vân tính tình thiện lương, chưa bao giờ có ý hại người, nhưng đám hỗn đản đó lại bắt nạt đệ ấy, là chúng đáng chết!”

“Ta với đệ ấy ẩn cư ở đây, không chủ động gây chuyện thị phi cũng không muốn thương tổn ai, nhưng cái đám gọi là danh môn chính phái trảm yêu trừ ma lại đến gây chuyện, đáng chết!”

“Không chủ động gây chuyện thị phi cũng không muốn thương tổn ai?” Giang Trừng lạnh lùng hỏi “Vậy tàn hồn của hơn trăm con rối kia từ đầu mà ra?”

“Đó là… ” Có lẽ linh lực Âu Dương Liệt Phong truyền cho đã có tác dụng, Phó Thanh Vân mở lời trước Âu Dương Liệt Phong “Đó đều là tàn hồn phiêu đãng quanh đây, vì không có chỗ để đi nên bọn ta mới thu lại.”

“Thật sự to gan. Các ngươi cũng biết, dù chỉ là tàn hồn nhưng cũng có khả năng hóa thành hung linh ác sát. Trước đó ngươi điều khiển chúng giết nhiều tu sĩ như ậy, đó là trợ lực lớn nhất cho chúng dị hóa.” Ngụy Vô Tiện vừa dứt lời, hơn trăm con rối lúc nãy tạm thời bị áp chế liền xao động, theo mùi máu đã bay đến bên này. Chỉ có “A Phong” và “A Vân” chắn trước chúng, nhưng nháy mắt bị xé thành mảnh nhỏ. Thấy tình cảnh như vậy, Phó Thanh Vân không chịu nổi, lập tức phun mấy ngụm máu.

“Giao cho ta đi.” Ngụy Vô Tiện ấn lại tay Giang Trừng đang tính rút kiếm, sau đó thong dong đặt Tầm Duyên bên môi, thổi một khúc ngự hồn. Trong phút chốc, những hung thi vốn bị Âu Dương Liệt Phong khống chế đều nghe lời hắn, chém giết trăm con rối đằng trước. Âu Dương Liệt Phong hoàn toàn kinh ngạc nhìn Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng, giống như mất đi khả năng nói chuyện.

“A Phong ca ca, đỡ ta đứng dậy.” Phó Thanh Vân yếu ớt dựa vào vai Âu Dương Liệt Phong, thân thể chỗ nào cũng đau đớn, hắn thở dốc nói: “Cách đây không lâu, ta nghe bên ngoài nói người sáu năm trước tỉnh lại ở Mạc gia trang không phải Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện chân chính. Xin hỏi các hạ, lời đồn kia có phải là thật không? Mà các hạ, có phải mới đúng là Ngụy Vô Tiện, hiện tu thành quỷ vương, danh hiệu ‘Ngọc Diện Lang Quân’?”

“Không sai.” Việc đã đến nước này, Ngụy Vô Tiện cũng không định giấu giếm.

“Như vậy xin hỏi vị này….” Phó Thanh Vân lại nhìn về phía Giang Trừng “Nếu tại hạ đoán không lầm, ngài chính là tông chủ tiền nhiệm của Giang thị, mấy năm trước phi thăng thành tiên, Giang Trừng?”

Giang Trừng đứng khoanh tay, ngạo nghễ ngẩng đầu: “Đúng vậy.”

“Ha ha.” Phó Thanh Vân nghe câu trả lời này, không có biểu hiện gì kinh ngạc, ngược lại thoải mái nở nụ cười “Nếu có thể chết trong tay hai vị, bọn ta cũng cam tâm. Đúng không A Phong ca ca?”

“Phải.” Mặc dù sau khi biết được thân phận của Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng, gã trong lòng kinh ngạc, nhưng nhìn Phó Thanh Vân đã sắp ra đi, tâm gã đã như tro tàn. Nhẹ nhàng cầm tay Phó Thanh Vân, trong mắt Âu Dương Liệt Phong đã ngập nước “Thật xin lỗi, lần này ta không có cách nào bảo vệ đệ.”

Phó Thanh Vân lắc đầu: “Thật ra chết cũng tốt, chết là có thể giải thoát rồi.”

“A Vân.” Âu Dương Liệt Phong cắn môi đến bật máu, gã cảm nhận được sinh mệnh của Phó Thanh Vân đang đi đến hồi kết.

Hai mắt Phó Thanh Vân đã mất dần ánh sáng, gương mặt Âu Dương Liệt Phong trở nên mơ hồ, tia ánh sáng cuối cùng cũng biến mất trong mắt hắn: “Huynh đừng quá đau lòng, kiếp này chúng ta chỉ có thể đi đến đây thôi. Nếu kiếp sau A Vân có thể gặp lại huynh, nguyện cùng huynh dắt tay nhau đến già.”

“A Vân! A Vân! A!!!” Âu Dương Liệt Phong hét to đầy thống khổ, gã ôm lấy xác của Phó Thanh Vân mà khóc. Mất đi tình yêu chân thành cả đời, cả thế giới của gã nháy mắt sụp đổ. Gã cúi xuống hôn một lần cuối cùng.

Gã tiều tụy mà thâm tình hôn lên hai má Phó Thanh Vân, sau đó thúc đẩy linh lực, thanh trường đao bỗng nhiên chấn động, sau đó liền bay lên trời.

“Âu Dương Liệt Phong, ngươi đừng làm chuyện điên rồ!”  Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đều thấy nguy hiểm, vội hét to tên Âu Dương Liệt Phong. Nhưng vẫn chậm hơn, trường đao tản ra hắc khí từ trên xuống thẳng tắp đâm vào lưng gã. Gã giống như được giải thoát, mỉm cười với bọn họ, cho đến lúc nhắm mắt, hai tay vẫn ôm chặt Phó Thanh Vân, vững như bàn thạch kiên định một đời.

Tình cảnh này khiến Ngụy Vô Tiện rung động tột cùng, yết hầu chuyển động vài lần cũng không thể thốt nên lời. Giang Trừng thở dài lắc đầu, y không có cảm giác vui sướng vì chiến thắng, chỉ có tràn đầy thổn thức và thương tiếc.

Những con rối xa xa bị hung thi do Ngụy Vô Tiện điều khiển giết chết, tiếng chém giết dần dừng lại, trong không khí tràn ngập mùi tử thi. Giang Trừng thất thần nhìn Phó Thanh Vân và Âu Dương Liệt Phong ôm nhau đến tận lúc chết, những ký ức năm xưa như đèn kéo quân hiện lên trong đầu.

“A Trừng, ngươi sao vậy?” Ngụy Vô Tiện thấy sắc mặt Giang Trừng tái nhợt, vội lo lắng hỏi.

Giang Trừng nhìn ánh mắt thân thiết của hắn, thần sắc buồn bã: “Ngụy Anh, ngươi biết không? Giang Trừng ta, việc hối hận nhất trong cuộc đời này, chính là năm đó không thể bảo vệ ngươi, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi ở Loạn Tán Cương bị vạn quỷ cắn nuốt.”

“A Trừng…” Ngụy Vô Tiện sửng sốt, lập tức bừng tỉnh, vậy ra chuyện này luôn là khúc mắc của Giang Trừng? “Ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, ta chưa bao giờ trách ngươi.” Hắn nói xong, một tay kéo Giang Trừng đặt lên ngực “Chuyện đều đã qua rồi, hiện tại không phải là chúng ta đã bắt đầu lại ư? Mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt hơn, tin tưởng ta.”

“Cữu cữu!”

“Ngụy tiền bối, Giang tông chủ!”

“Cốc chủ đại nhân!”

Giang Trừng nghe vậy vội tách khỏi cái ôm của Ngụy Vô Tiện, nhưng hai tay lại bị nắm chặt:

Cách đó không xa vọng đến những giọng nói quen thuộc, Ngụy Vô Tiện nói nhỏ bên tai Giang Trừng “Nhóm A Lăng đến đây, chúng ta hiện tại sợ sẽ bị chê cười.”

“Ngươi làm gì, còn không mau buông ra? “

“Không buông.” Ngụy Vô Tiện ngang nhiên đáp, ngược lại nắm càng chặt tay, biểu cảm bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt hoa đào tràn đầy nhu tình mật ý “A Trừng, ta vốn định sau khi mọi chuyện ổn thỏa mới nói với ngươi, nhưng ta thật sự không chờ được nữa.”

Không đợi Giang Trừng phản ứng, Ngụy Vô Tiện liền nói tiếp: “Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm, Ngụy Anh ta vẫn luôn yêu ngươi, thật lòng thật lòng yêu ngươi, ta muốn ở bên ngươi.”

“Ngươi…” Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng khi chính tai nghe thấy lời thổ lộ trực tiếp từ Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng vẫn bất ngờ “Những lời này, là thật sao?”

“Nếu có nửa từ giả dối, ắt bị trời phạt.”

Giang Trừng trầm mặc, lời nói của Ngụy Vô Tiện khiến y hoảng hốt, nhưng y cũng cảm thấy mình không hề bài xích tình cảm của Ngụy Vô Tiện, thậm chí trong lòng còn vui mừng. Nhưng mà hai người bọn họ ở bên nhau ư? Bọn họ có thể sao? Y không biết.

Tựa như nhìn thấu tâm tư của hắn, Ngụy Vô Tiện cũng không vội vàng giục, chỉ vỗ mu bàn tay y: “Hiện tại ngươi không cần phải trả lời ngay, ta có thể chờ.”

Lúc này nhóm Kim Lăng đã đến gần, Giang Trừng sợ bị phát hiện, vội vàng giật tay khỏi Ngụy Vô Tiện.

Thấy Kim Lăng không bị thương, Giang Trừng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi thấy Liễu Thê Thê đi theo sau Kim Lăng và Lam Tư Truy, y hung hăng lườm Ngụy Vô Tiện: “Hóa ra nàng là cứu binh người tìm tới.”

Khi Lam Tư Truy bị độc thi vây công, Liễu Thê Thê đã dẫn quỷ binh của Tiêu Dao Cốc tới, sau đó cùng hai người bọn họ hợp lực tiêu diệt hung thi và con rối. Liễu Thê Thê từ trước đến nay tính tình tinh quái, nhìn thấy hai tiểu lang quân tuấn tú đương nhiên muốn đùa giỡn. Vì thế nàng liền xuống tay với Lam Tư Trung nho nhã trước, hết sờ lại ôm, khiến cậu sợ đến mất hồn. Kim Lăng tức giận giậm chân, nếu không phải Liễu Thê Thê vừa ra tay tương trợ, lại là nữ tử, cậu đã sớm trở mặt rồi.  Liễu Thê Thê nhìn biểu cảm của cậu, không nhịn được mà bật cười, nói: “Dung mạo khí chất của tiểu lang quân thật giống với người trong lòng của Cốc chú chúng ta.”

Người trong lòng? Kim Lăng ngạc nhiên, cẩn thận suy nghĩ, sau đó trở nên luống cuống.

“Cữu cữu, sao mặt người lại đỏ như vậy?” Kim Lăng đứng chắn giữa Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện, khẩn trương che Giang Trừng phía sau lưng mình.

“Vì sao lại đến chậm như vậy? Chỉ là vài chuyện cỏn con cũng chậm trễ.” Giang Trừng hỏi dồn dập, cố gắng che dấu đi kích động trong lòng mình.

“Cữu cữu ~”

“Tiên Quân chớ trách A Lăng.” Lam Tư Truy bước lên trước giải thích “Là do thực lực của vãn bối không đủ, chậm trễ thời gian.”

“Hừ.” Giang Trừng liếc Lam Tư Truy, sau đó nhìn về phía Liễu Thê Thê “Vị cô nương này trông rất quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?” Y nói xong lại lườm Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện không khỏi rụt cổ, chột dạ lùi về sau hai bước nhỏ.

Liễu Thê Thê vô cùng thoải mái, thân hình như rắn nước đi đến trước mặt Giang Trừng, quy củ hành lễ: “Tiểu nữ Liễu Thê Thê bái kiến Tiên Quân đại nhân. Tiểu nữ tự biết lúc trước mạo phạm Tiên Quân đại nhân, mong rằng đại nhân nể mặt Cốc chủ chúng ta, cùng với việc vừa mới nãy tiểu nữ giúp cháu trai của ngài, có thể không so đo với tiểu nữ được không?”

“A ~ Cô nương thật biết ăn nói, không hổ là hồng nhan tri kỷ của Cốc chủ đại nhân nhà ngươi.”

Ngữ khí Giang Trừng đầy chế nhạo, khiến Ngụy Vô Tiện sợ đến mức toát mồ hôi lạnh: “A Trừng nói quá rồi, ta với Liễu cô nương chỉ là bằng hữu bình thường, bằng hữu bình thường thôi.”

Quan hệ giữa Ngụy tiền bối và Giang tông chủ có vẻ mập mờ. Lam Tư Truy nhìn bọn họ đối đáp, trong lòng càng nghi ngờ.

“Cữu cữu, hai người kia.” Lúc này Kim Lăng mới phát hiện ra thi thể của Phó Thanh Vân và Âu Dương Liệt Phong.

Giang Trừng thở dài một tiếng, nói hết ngọn ngành ra. Kim Lăng nghe xong thổn thức không thôi, hai mắt Liễu Thê Thê phiếm hồng, trong mắt ngập nước. 

“Bọn họ đều không phải kẻ ác, chỉ là tạo hóa trêu ngươi.” Ngụy Vô Tiện cảm khái “Hay là hợp táng bọn họ ở đây đi.”

“Được.” Giang Trừng gật đầu đồng ý, sau đó lấy hồn phách Kim Thần và Kim Minh từ tay áo, giao cho Kim Lăng “Nơi này gần với Lan Lăng, ngươi mau chóng huy động người ở Kim Lân đài đến giải quyết hậu quả đi.”

“Vâng, đa tạ cữu cữu ra tay tương trợ.” Kim Lăng nhận hồn phách, cẩn thận cất vào trong túi Càn Khôn “A Lăng lập tức đi làm.”

“Các vị mau xem, màu trời thay đổi rồi!” Liễu Thê Thê kinh hô, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn. Bầu trời vốn âm trầm u ám không biết từ lúc nào đã trở lại màu xanh trong vắt, ánh sáng lóa mắt xuyên mây chiếu thẳng xuống dưới, giúp mảnh đất khô cằn này như được tiếp thêm sức sống.

“Sau khi Phó Thanh Vân và Âu Dương Liệt Phong chết, kết giới ở đây cũng tự mở ra.” Ánh mắt Ngụy Vô Tiện vẫn luôn đặt trên người Giang Trừng.

“Ừm, nhưng có lẽ rất lâu sau, nơi đây vẫn sẽ là mảnh đất hoang.” Nhận thấy ánh mắt hắn, Giang Trừng theo bản năng quay đầu lại. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, tình cảm không nói nên lời.

Kim Lăng đã sớm thấy hai người này có chuyện gì đó không đúng. Mới vừa rồi khi cậu vội vàng chạy tới đã vô tình thấy hai người nắm tay nhau, lại liên tưởng đến lời Liễu Thê Thê, cậu càng chắc chắn về suy đoán của mình.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến Giang Trừng, Kim Lăng không thể bình tĩnh, huống chi còn là chuyện chung thân đại sự của cữu cữu.

“Cữu cữu, hai người làm sao vậy?”

“Làm sao là làm sao? Ta với hắn có thể làm sao?” Bị Kim Lăng hỏi như vậy, Giang Trừng hơi chột dạ, hai má không khỏi nóng lên. 

“Hai người chắc chắn có chuyện giấu con.”

“A Lăng, con không phải nên gọi ta một tiếng đại cữu sao?” Ngụy Vô Tiện thấy thế tiến lên giải vây. Da mặt Giang Trừng mỏng, nếu bị cháu trai vạch trần trước mặt mọi người không phải rất xấu hổ sao? Nếu vậy không phải mình càng gặp khó khăn ư?!

“Đại cữu?” Kim Lăng cười nhạo, bộ dáng ngạo kiều kia không khác Giang Trừng chút nào “Da mặt ông cũng dày thật đấy, biến đi!”

“Này, thằng nhãi con ngươi…”

Thấy cậu cháu ba người náo loạn, Lam Tư Truy không khỏi nhớ tới Hàm Quang Quân đang bế quan ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, trong lòng lặng lẽ buồn bã.

Nhưng vào lúc này, một tiếng chim hót thánh thót vang lên. Lam Tư Truy ngẩng đầu, quả nhiên là linh thước mà đệ tử Vân Thâm Bất Tri Xứ dùng để truyền tin. Chim nhỏ màu lam từ không trung bay xuống, nhẹ nhàng đậu trên vai cậu, sau đó trong miệng nhả ra một mảnh giấy nhỏ. Cậu vội vàng mở ra, nhất thời kinh hô ra tiếng: “Ngụy tiền bối, Tiên Quân, A Lăng, chuyện lớn rồi!”

Ba người kia còn đang đấu võ mồm, nghe thế an tĩnh lại, nhìn về phía cậu. Chỉ thấy vẻ mặt cậu lo lắng, ngữ khí cũng gấp gáp: “Vừa mới nhận được tin từ Trạch Vu Quân, xác chết Xích Phong Tôn biến mất rồi.”

Bình luận về bài viết này