[Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu

[Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu (Chương 19)

Edit: Song Kiệt

Beta: Tử Hoa

Âu Dương Liệt Phong yên lặng ngồi trên đàn tế bằng đá đen, vẻ mặt âm trầm đáng sợ. Trong Hang Luyện Hồn âm u, quỷ khí nặng nề, từng trận gió lạnh nổi lên khiến cho ánh nến trên vách đá lay động bập bùng, chiếu lên gương mặt gã trông càng vặn vẹo quỷ quyệt. Hai quang cầu nhỏ bằng quả trứng chim, một vàng một xanh bay lơ lửng giữa không trung, tản ra ánh sáng chập chờn, trong đó ánh sáng của viên cầu màu vàng càng lúc càng yếu đi, mà viên cầu màu xanh dường như đang cố gắng đến gần viên cầu màu vàng, nhưng lại bị một sức mạnh nào đó níu chặt lại, thân cầu run rẩy mãnh liệt.

“Hay lắm, vậy mà vẫn còn sức chống cự!” Ánh mắt Âu Dương Liệt Phong lạnh lùng, nâng hai tay lên rồi tạo ra một pháp ấn kỳ quái, ngay sau đó từ đầu ngón tay phải bắn ra một luồng tà khí màu đen, tiến thẳng đến gần hai quang cầu, tỏa ra vô số sợi tơ nhỏ quấn lấy hai viên cầu, lúc này thân cầu lập tức giãy giụa kịch liệt, như thể đang ra sức phản kháng. Âu Dương Liệt Phong thấy vậy, một lần nữa thôi thúc quỷ khí, cuối cùng, ánh sáng của viên cầu đã hoàn toàn bị hắc khí nuốt chửng. Âu Dương Liệt Phong không khỏi thở phào một hơi —– cuối cùng cũng xong!

Gã phất tay, thu lấy hai viên quang cầu vào trong lòng bàn tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, “Hừ, chẳng cần biết ngươi là người của Kim gia hay người nhà nào, chẳng phải đều bị lão tử thu phục sao!”Lúc này, từ bên ngoài có một người thân hình vạm vỡ, mặt mũi ngờ nghệch đi vào bẩm báo, “Thành chủ, nhị, thành chủ, đến.”

“Biết rồi.” Lạnh giọng đuổi con rối kia đi, Âu Dương Liệt Phong quay người xuống khỏi đàn tế, cất hai quang cầu vào trong bình Tỏa Hồn trên vách tường, sau đó cẩn thận chỉnh đốn trang phục bản thân một chút rồi mới rời khỏi Hang Luyện Hồn.

Hang Luyện Hồn là cấm địa nơi Âu Dương Liệt Phong chuyên dùng để luyện hóa hồn phách, ngoại trừ gã, Phó Thanh Vân và một vài thuộc hạ thân tín ra, còn lại không cho phép bất cứ người hay vật nào đến gần. Mà nơi này âm khí quá nặng, nên trừ phi có tình huống đặc biệt, nếu không Âu Dương Liệt Phong cũng sẽ không để Phó Thanh Vân bước vào. Nơi này xây dựng ngầm trong lòng đất, bên dưới một sân luyện võ, sâu khoảng hơn mười mét, nếu leo bằng thang, cho dù là người có sức lực cũng phải đi mất đến nửa chén trà, mà Âu Dương Liệt Phong lại sợ Phó Thanh Vân phải đợi lâu sốt ruột, mới không dùng cầu thang mà trực tiếp phi thẳng người lên cửa hầm. Đến khi gã chạy đến chỗ chòi tránh nắng bên cạnh sân luyện võ thì thấy Phó Thanh Vân đang nói chuyện phiếm cùng hai con rối ăn mặc kiểu nô tì, không biết hắn nói cái gì thú vị, hai con rối kia cười đến mức răng trên răng dưới va cầm cập vào nhau, trông vừa đáng sợ vừa buồn cười.

“Sao đệ lại tới đấy?” Nhìn thấy Phó Thanh Vân tâm tình hắn bỗng vui lên hẳn, “Đang nói cái gì thế? Cười đến mức này”. Âu Dương Liệt Phong đi đến bên cạnh Phó Thanh Vân, theo thói quen kiểm tra mạnh đập của Phó Thanh Vân, xác định thân thể hắn không có gì không ổn mới yên lòng.

“Đến cho huynh xem hai con rối đệ vừa mới làm.” Phó Thanh Vân tươi cười, nâng ngón tay dài thanh thoát chỉ vào hai vật thể hình chữ nhật đặt nằm ngang đang được phủ một tấm vải đen bên trên, “Đó, ở kia kìa.”

“Ồ? Nhanh vậy ư?”

“Đây vốn đã là hai sản phẩm tốt rồi. Có điều, hai hôm nay vẫn cần phải sửa lại một chút. Đúng rồi, hai hồn phách kia thế nào? Luyện hóa xong chưa?”

“Vừa mới luyện thành.”

“Ha ha, đệ biết huynh nhất định có thể làm được mà.” Phó Thanh Vân vỗ vỗ lên bả vai rắn chắc của Âu Dương Liệt Phong, lại kéo lấy tay của gã, “Huynh mau nhìn xem có thích không.”

Phó Thanh Vân cùng Âu Dương Liệt Phong đi đến trước mặt hai con rối, đưa tay kéo miếng vải đen xuống, Âu Dương Liệt Phong vừa thấy bộ dạng của con rối nhất thời kinh ngạc, trừng lớn hai mắt, “A Vân, bọn họ…..”

“Có giống dáng vẻ thời thiếu niên của chúng ta không?” Phó Thanh Vân đi đến trước mặt con rối bên phải mặc áo bào màu lam, gương mặt anh tuấn, hai tay xoa xoa khuôn mặt của ‘hắn’.

“Huynh xem, nhìn ‘hắn’ rất giống huynh mười năm trước nha. Lúc đó, trên trán của huynh còn chưa có vết sẹo”. Trong mắt Phó Thanh Vân bỗng hiện lên một ánh nhìn sắc bén, trên mặt càng hiện rõ lên sự vui sướng.

“Đệ lén làm hai con rối này, là muốn tạo cho huynh một niềm vui bất ngờ. Bây giờ chúng ta lại có được hai hồn phách tư chất thượng thừa nữa, quả thực là niềm vui nhân đôi.”

“Đệ thật là có tâm.” Âu Dương Liệt Phong cúi người khẽ vuốt hai gò má của con rối mặc bộ bạch y, cảm giác như thể đã cách cả một thế hệ.

“Nhìn nó trông thật giống đệ 10 năm trước….. Đợi đến khi có được hai hồn phách kia, bọn chúng liền có thể hành động tự nhiên giống như người bình thường, như vậy bốn người chúng ta….. có thể vĩnh viễn bên nhau không xa rời.” Hắn nói xong liền rút đoản đao bên hông ra, rạch một vết trên ngón trỏ, sau đó đem máu nhỏ vào giữa mi tâm của con rối áo lam.

Phó Thanh Vân thấy đã lấy máu xong, quay lại nắm thật chặt tay của Âu Dương Liệt Phong, “A Phong ca ca, không còn vấn đề gì nữa, hãy tin đệ.”

“Ừm.” Âu Dương Liệt Phong gật gật đầu, hơi khẩn trương nhìn chằm chằm hai con rối, chờ đợi kế hoạch của bọn họ thành công. Nhưng mà, thời gian một nén nhang đã nhanh chóng qua đi, hai con rối lại không có bất kỳ động tĩnh gì, trong lòng gã không khỏi có chút bất an.

“Lộc cộc, lộc cộc……..” Đúng lúc gã và Phó Thanh Vân muốn kiểm tra xem mấy con rối có điểm nào bất thường không, hai con rối bỗng nhiên một trước một sau mở mắt, hai tròng mắt của chúng trợn ngược lên trắng dã, khó khăn lắm mới về lại vị trí bình thường.

Phó Thanh Vân thấy chúng thức tỉnh, không khỏi vui mừng ra mặt, “A Vân, A Phong.” Hắn thử kêu tên hai con rối.

Nghe được tiếng gọi của chủ nhân, hai con rối chậm rãi ngồi dậy, vặn vẹo cái cổ cứng nhắc mấy cái mới đứng dậy, bò ra khỏi cái rương gỗ nhìn như quan tài, vững vàng đứng trên mặt đất.

Hai con rối này được Phó Thanh Vân chế tạo dựa trên dáng vẻ của bản thân hắn và Âu Dương Liệt Phong năm mười lăm tuổi, thân hình thấp hơn một chút so với bản thể, khuôn mặt cũng vẫn còn rất ngây ngô. Hắn nhìn bộ dáng tuổi trẻ ngây thơ của bọn chúng, bất giác nhớ đến rất nhiều chuyện hoặc thương tâm, hoặc vui vẻ, hoặc những chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

‘A Phong’ và ‘A Vân’ lưu giữ toàn bộ ký ức thuở thiếu thời của Phó Thanh Vân. Để con rối này có thể trở thành tác phẩm hoàn mỹ nhất của mình, hắn dường như đã dốc hết toàn bộ tâm huyết, sức lực cho nó. Tóc của con rối toàn bộ đều dùng tóc người thật, chất tóc mềm mại, từng sợi rõ ràng, lót bằng loại da thú tốt nhất, ngũ quan cũng được hắn làm hết sức tỉ mỉ, nếu là người ngoài nghề hoặc người thường nhìn vào, chắc hẳn đều có thể nhầm chúng với người sống.

Phó Thanh Vân cho rằng rốt cuộc cũng đã thành công, trong lòng có chút kích động, hắn run rẩy muốn chạm vào bả vai của ‘A Vân’, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm lên vải vóc trên người con rối, đột nhiên con rối trợn tròn hai mắt, đồng tử đột ngột chuyển thành màu đỏ tươi, đồng thời cả người tỏa ra một loại hàn khí khát máu.

“Cẩn thận!” Âu Dương Liệt Phong thấy tình hình không ổn, gã vội túm lấy Phó Thanh Vân lùi lại mấy mét. Cùng lúc hai người vừa mới lùi ra đằng sau, ‘A Phong’ và ‘A Vân’ liền giống như bị mất khống chế, bộ mặt vặn vẹo hung tợn đánh về phía bọn họ.

“Sao lại thế này?” Phó Thanh Vân sắc mặt trắng bệch, hắn nắm chặt cánh tay của Âu Dương Liệt Phong, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc đã làm sai ở chỗ nào.

“Hồn phách của hai người kia, đệ có chắc là đã nhốt chặt trong thân thể của ‘A Phong’ và ‘A Vân’ không?” Âu Dương Liệt Phong cau mày, “Vì sao, lúc này ta lại không cảm nhận được hồn tức?”

“Không thể nào, sau khi hai người đó hóa thành hồn khí, đệ lập tức vẽ một huyết ấn lên ‘A Vân’, hơn nữa vừa rồi huynh cũng vẽ một huyết gông lên ‘A Phong’, bọn chúng không có khả năng trốn mất!”

“Người bình thường đương nhiên không thể trốn thoát, nhưng mà thật đáng tiếc, ông đây không phải người bình thường.”

Giọng nói đột ngột truyền đến làm cho Phó Thanh Vân cùng Âu Dương Liệt Phong đều nín thở, hai người vội vàng hướng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy trên xà ngang của chòi che nắng không biết từ lúc nào đã có người ngồi trên đó, người nọ mang vẻ mặt châm biếm, ánh mắt lạnh như băng.

“Là ngươi!” Vừa thấy rõ diện mạo của người nọ, Phó Thanh Vân lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, sao lại như vậy? Không có khả năng!

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng tung người nhảy xuống từ xà ngang, vững vàng đứng trước người Âu Dương Liệt Phong và Phó Thanh Vân, “Tiểu quỷ, dám tính kế gia gia, các con còn non lắm.”

“Ngươi không phải người của Kim Lân Đài, ngươi rốt cuộc là ai?” Âu Dương Liệt Phong cảm nhận từ trên người Ngụy Vô Tiện có một loại khí tức cực kỳ quen thuộc của đồng loại, “Ngươi cũng là kẻ tu quỷ đạo?”

“À, ta không phải là kẻ tu quỷ đạo, mà là ông tổ của quỷ đạo.”

Khi nói chuyện, Liên Thành đã ra khỏi vỏ, thân kiếm tím đen lóe lên quang mang sắc bén trong nháy mắt đã bổ tới gần Âu Dương Liệt Phong. Âu Dương Liệt Phong miễn cưỡng tránh né, rút đoản đao bên hông ra khó khăn chống cự lại công kích của Ngụy Vô Tiện, nhưng mà còn gã còn chưa hoàn thành động tác chống đỡ, nhát kiếm thứ hai, thứ ba của Ngụy Vô Tiện thi nhau bổ tới, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng ngoan độc.

Âu Dương Liệt Phong còn phải phân tâm che chở Phó Thanh Vân không thể toàn lực ứng chiến, Ngụy Vô Tiện căn bản hoàn toàn không chút lưu tình, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào chỗ hiểm của gã.

“Ca ca cẩn thận!” Cùng lúc với tiếng kêu sợ hãi của Phó Thanh Vân, Âu Dương Liệt Phong bị Liên Thành đâm trúng bả vai, nhất thời máu tươi bắn tung tóe. Âu Dương Liệt Phong lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, lui lại phía sau mấy bước, nhưng vẫn như cũ hết sức bảo vệ Phó Thanh Vân sau người.

Ngụy Vô Tiện cũng không thừa thắng truy kích nữa, mà là thu kiếm đứng yên trước người bọn họ, hai con rối không biết khi nào đã đừng bên cạnh hắn, toàn thân tản ra một loại âm khí đặc biệt.

“A Phong, A Vân!” Phó Thanh Vân lớn tiếng quát to tên của chúng, nhưng chúng không hề phản ứng, hắn liền nâng lên cánh tay vẽ ra vài đường cong kỳ quái giữa không trung, A Vân hơi hơi rung động thân mình những vẫn như cũ, không hề suy chuyển.

“Làm sao có thể!” Phó Thanh Vân ngạc nhiên, bọn chúng là do hắn chế tạo, vốn mang theo ý thức của hắn, làm thế nào lại thành ra như thế này?

“Phó Thanh Vân, ngươi sai ở chỗ ngươi không nên tính kế chúng ta.” Ngụy Vô Tiện thu hồi vẻ tươi cười, gương mặt lạnh lùng, “Các ngươi quá tham tham, cái gì cũng muốn. Có điều các ngươi không biết rằng, có một số thứ các ngươi không nên lấy, cũng không thể lấy. Hôm nay, hồn phách của Kim Minh và Kim Thần ta muốn lấy đi, mà hồn phách của các ngươi, ta cũng muốn lấy!”

“Các ngươi khi nào biết được?” Việc đã đến nước này, nội tâm của Phó Thanh Vân ngược lại dần dần bình tĩnh lại.

Ngụy Vô Tiện nâng lên tay phải ngoắc ngoắc ngón trỏ, chỉ thấy một cái người giấy phát ra hào quang đỏ sậm bay ra từ sau lưng Phó Thanh Vân, rất nhanh bay đến trên tay hắn.

“Đầu tiên, đêm đó ngươi đến tìm chúng ta, ta liền thừa dịp ngươi chưa chuẩn bị cái gì, đem thứ này gài vào trong cơ thể ngươi, mục đích chính là theo dõi nhất cử nhất động của ngươi, đương nhiên là sẽ biết hết kế hoạch của các ngươi rồi, cho nên chúng ta quyết định tương kế tựu kế. Thứ ngươi thực sự muốn có được là hồn phách của ta và sư đệ của ta, vì để ngươi không nghi ngờ, cũng là để thuận lợi thông qua kết giới này, chúng ta làm theo mong muốn của ngươi, chủ động tiến vào bên trong thể xác của hai con rối kia.”

“Các ngươi thật đúng là tài cao, gan cũng lớn, thế mà tự tin sẽ không bị chú thuật làm khó.” Hai mắt Âu Dương Liệt Phong sáng như đuốc, ẩn chứa sự hưng phấn. Từ ngày tạo lập Phong Vân Thành ở đảo hoang trên sông đến nay đã gần mười năm, gã cùng Phó Thanh Vân vẫn một mình một mảnh trời riêng này, dường như hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Đã rất lâu rồi gã chưa gặp được một đối thủ khiến cho máu huyết sôi trào như thế, huống chi đối phương cũng giống mình, đều là kẻ tu quỷ đạo. Bởi vậy, đối mặt với Ngụy Vô Tiện, kỳ thật gã không hề sợ hãi, ngược lại còn kích động đến run rẩy, con yêu thú từ lâu đã ngủ say trong thân thể gã bỗng như được thức tỉnh, kêu gào muốn phá tan gông cùm xiềng xích, xông ra xé nát con mồi thành từng mảnh.

“Đương nhiên.” Ngụy Vô Tiện hất hàm, vẻ mặt ngông cuồng tự đại.

“Ta công nhận ngươi rất mạnh, vậy mà ngươi có thể dễ dàng phá tan chú thuật của chúng ta.” Phó Thanh Vân bỗng nhiên cười lạnh đứng lên, “Nhưng có vẻ như ngươi đã quá tự tin rồi.”

Khi nói chuyện, hắn lại giơ cánh tay lên, một màn sương màu máu dày đặc phun ra từ trong tay áo của hắn, Ngụy Vô Tiện vội lắc mình né tránh, không ngờ đó chỉ là hư chiêu của đối phương, màn sương mù đỏ này căn bản không phải nhằm công kích mà mục đích của Phó Thanh Vân là hai con rối đứng bên cạnh Ngụy Vô Tiện.

Sương đỏ vừa tiếp xúc với A Vân và A Phong, chúng liền giống như thức tỉnh khỏi giấc mộng, nhanh chóng bay khỏi phạm vi khống chế của Ngụy Vô Tiện, một trái một phải đứng bên cạnh Phó Thanh Vân cùng Âu Dương Liệt Phong. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ mình sơ suất rồi, chờ đến khi phản ứng được mới phát hiện thứ mà Phó Thanh Vân vung ra không phải là khí độc thông thường, mà huyết khí.

“Hừ, ngươi cho là thu hồi lại được hai cái đồ vật này, sẽ trở thành đối thủ của ta sao?” Ngụy Vô Tiện đặt tay lên Liên Thành bên hông, chuẩn bị rút ra.

“Có lẽ, chúng ta quả thật không phải là đối thủ của ngươi.” Phó Thanh Vân vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi nói, “Nhưng mà, ngươi lại có một nhược điểm trí mạng.’

“Ngươi có ý gì?” Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhận ra điều gì đó, trong mắt hiện lên một thoáng bối rối.

“Ngươi cho là chỉ có các ngươi là biết cài cắm sao?” Phó Thanh Vân vừa dứt lời, chỉ nghe “Ầm” lên một tiếng, mặt đất rung động dữ dội. Thanh âm đến từ lòng đất, trong lòng Ngụy Vô Tiện nhất thời hoảng hốt.

A Trừng!

Giang Trừng thật sự không ngờ trong Hang Luyện Hồn lại còn cất giấu một con rối khổng lồ, thân cao gần một trượng.

Đêm qua, sau khi suýt nữa thì được xem một màn đông cung sống, bốn người vốn đã định sáng sớm hôm sau sẽ gọi linh miêu của Phó Thanh Vân đến để truyền tin cho chủ nhân của nó, nói rằng bọn họ đồng ý hợp tác. Lúc này, hai tờ giấy cũng im lặng nằm, thoạt nhìn giống như đang ngủ, không ngờ Âu Dương Liệt Phong đột nhiên lại hỏi một câu “Đệ có chắc là bọn họ tin những lời đệ nói không?”

Bốn người vừa nghe lời này, chuông cảnh báo trong lòng nhất thời vang lớn. Về sau Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng dựa theo cuộc nói chuyện đứt quãng của hai người kia dần phỏng đoán ra âm mưu của bọn họ: Hóa ra Phó Thanh Vân thực ra chính là một khôi lỗi sư, tất cả con rối trong thành đều do một tay hắn làm ra. Phó Thanh Vân muốn tìm cách đem Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng tiến vào Hang Luyện Hồn để biến bọn họ thành hồn khí để chứa bên trong thân xác của con rối mà hắn tự tay làm, sau đó hắn cùng Âu Dương Liệt Phong sẽ dùng ấn chú khiến bọn họ hoàn toàn bị vây khốn. Đồng thời, bọn hắn sẽ phái con rối cùng tẩu thi vây bắt Kim Lăng với Lam Tư Truy, mục đích chính là muốn một lưới bắt gọn bọn họ.

“Thật là quá ghê tởm!” Kim Lăng tức giận đập bàn đứng dậy.

Giang Trừng đưa một tay lên che miệng, đưa mắt ra hiệu với Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lập tức hiểu rõ, không nói không rằng, lẳng lặng rời khỏi nhà tranh, lúc trở về trong tay có thêm một thứ, Kim Lăng cùng Lam Tư Truy vừa nhìn cái liền nhận ra là con mèo đen của Phó Thanh Vân. Giang Trừng dùng thuật thuần hóa mà Vật Hoa dạy mình để khống chế ý thức và hành động của mèo đen. Y bàn bạc cùng với Ngụy Vô Tiện xong quyết định tương kế tựu kế.

Vì thế ngày hôm sau, Phó Thanh Vân đến tìm bọn họ đề nghị để bọn họ hóa thành hồn khí rồi giấu vào trong hai con rối do hắn mang đến, bọn họ đầu tiên ra vẻ do dự khó quyết, sau đó mới đáp ứng. Nhưng kế hoạch của Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện là: lúc đến nơi Giang Trừng sẽ tìm cách thoát khỏi thân xác của con rối để đi tìm hồn phách của Kim Thần và Kim Minh, để Ngụy Vô Tiện lại bám theo Phó Thanh Vân và Âu Dương Liệt Phong.

Trên thực tế, bọn họ vẫn đang tiến hành theo đúng kế hoạch, Giang Trừng không phí quá nhiều sức lực đã lặng lẽ rời khỏi thân xác của “A Vân”, sau đó bám vào một con rối đi vào Hang Luyện Hồn để thông báo cho Âu Dương Liệt Phong, chờ Âu Dương Liệt Phong rời đi, y liền khôi phục nguyên hình, thành công lấy được hồn phách của Kim Thần và Kim Minh, không ngờ lại động phải cơ quan, bị con rối khổng lồ trông coi Hang Luyện Hồn tấn công.

Con rối siêu to khổng lồ này có thân hình lớn hơn Giang Trừng gấp năm sáu lần. Thân của nó không biết làm bằng cái gì mà cứng đến lạ thường, chỉ dùng đòn công kích bình thường căn bản không thể tổn thương nó một chút nào, nhưng cũng may thân thể nó cồng kềnh, hành động không đủ linh hoạt, cho nên đối với Giang Trừng đã từng thân kinh bách chiến mà nói thì nó còn chưa đủ trình độ uy hiếp.

Y cất hồn phách hai người kia vào trong túi Càn Khôn một cách cẩn thận, tay cầm Tam Độc kiên trì vật lộn với con rối khổng lồ từ tất cả các hướng. Đồng thời, y đem linh lực tụ ở trong lòng bàn tay, ý đồ muốn tìm điểm yếu của con rối để đánh một đòn trí mạng. Con rối khổng lồ cầm một cây rìu đá rất lớn vụng về vung qua vung lại, miệng phát ra tiếng ô ô quái dị.

Giang Trừng nhận ra thị lực của nó không tốt, liền cố ý dụ nó đến chỗ âm u, ánh sáng không chiếu tới, khiến cho nó hoàn toàn mất đi thị giác. Y tung người nhảy lên trên đầu nó, chém một nhát, chẻ dọc thân thể của nó thành hai mảnh. Con rối khổng lồ lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị chém đôi của nó đổ sang hai bên, ầm ầm sập xuống. Giang Trừng hạ xuống lau sạch chất lỏng cổ quái dính trên thân kiếm, cảnh giác lưu ý tình hình xung quanh, y cảm thấy như vậy có vẻ là hơi quá dễ dàng, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác bất an. Quả nhiên, không bao lâu sau, hai nửa thân thể nằm sõng soài trên mặt đất bỗng nhiên rung lên, sau đó tự tổ hợp lại thành hai con rối mới nhỏ hơn bằng tốc độ cực nhanh.

Thiết kế của con rối này hóa ra lại ẩn chứa huyền cơ như thế! Giang Trừng có chút kinh ngạc, hắn không khỏi suy nghĩ con rối này nếu lại bị cắt ra rất có khả năng sẽ tổ hợp thêm càng ngày càng nhiều con rối mới nhỏ hơn.

Sự thật chứng minh là y đã đoán đúng.

Giang Trừng sau khi phá nát thân thể mấy con rối to nhất, liền nhảy lên trên đàn tế, nhìn thấy dưới chân tụ lại rất nhiều con rối thì nhíu mày. Chúng nó thật ra cũng không có gì lợi hại, mỗi tội cứ chém một cái thì số lượng của chúng lại nhân lên làm Giang Trừng có chút đau đầu, nếu muốn phá thuật pháp này chỉ có một cách đó là đem hủy hết thành tro, nhưng nếu làm như vậy chỉ sợ sẽ liên lụy đến hồn phách đang bị nhốt bên trong con rối. Hai mươi mấy con rối phân thân xếp thành một đoàn, chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, muốn trèo lên đàn tế, ánh mắt Giang Trừng bình tĩnh nhìn chúng, dự định tìm kiếm bản thể của con rối.

“A Trừng!” Nhưng vào lúc này, Ngụy Vô Tiện lại phi thân vào đứng ở bên cạnh y, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mới nhíu mày, “Ngươi không bị thương chứ?”

Giang Trừng liếc xéo hắn một cái, “Ta dư sức đối phó với bọn nó, ngươi sao lại xuống đây? Phó Thanh Vân với Âu Dương Liệt Phong đâu?”

“Phó Thanh Vân kia quả thật giảo hoạt, tạm thời để bọn chúng chạy thoát, tình hình bây giờ như thế nào? Có lấy được hồn phách không?”

Giang Trừng nâng ngón tay chỉ chỉ túi Càn Khôn của mình, sau đó nói qua về tình huống cùng với suy đoán của mình cho Ngụy Vô Tiện.

“Muốn tìm bản thể của con rối còn không phải quá đơn giản sao, để cho ta đi.”

Ngụy Vô Tiện trong lòng đã có dự định trước, nhướn mày với Giang Trừng một cái, trở tay lấy cây bảo sáo “Tầm Duyên” ra.

“Cây sáo này được chế tạo từ long cốt, chỉ cần ta thổi nó lên, lập tức có thể khiến cho bản thể kia phải hiện thân.”

Ngụy Vô Tiện đặt ống sáo ngang bên môi, thổi ra một chuỗi âm thanh kỳ quái, quả nhiên không lâu sau, trong đám rối gần đàn tế có một con nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, hai tay nó ôm chặt lấy đầu, khuôn mặt xấu xí của nó vặn vẹo, phát ra từng tiếng rên rỉ cao vút.

Chính là nó, Giang Trừng nhắm thẳng mục tiêu phóng Tam Độc, bảo kiếm kéo theo cuồng phong, chớp mắt đã chém đứt đầu con rối. Ngay sau đó một quả cầu linh hồn màu xanh thẫm chậm rãi bay lên, lập tức được Giang Trừng nhanh tay bắt lấy, tất cả các con rối đột nhiên mất đi động tác cùng ý thức, Ngụy Vô Tiện nhân cơ hội đánh ra một chưởng lực cực mạnh, đám con rối tức thời bị chấn động, sụp đổ, biến thành một đống tro bụi.

Cầm Tầm Duyên trên tay, tiêu sái quay quay hai vòng, Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu hỏi ý kiến của Giang Trừng, “Bây giờ đuổi theo Âu Dương Liệt Phong với Phó Thanh Vân à?”

“Ừ, nếu để hai người kia chạy thoát, không chừng lại phát sinh thêm nhiều chuyện phiền toái, mỗi tội không biết bọn Kim Lăng có thể ứng phó mấy thứ quái vật kia không.”

Một chưởng vừa rồi của Ngụy Vô Tiện làm cho Giang Trừng chưa hết kinh ngạc, lại nhìn nhìn cây sáo trong tay Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng không khỏi âm thầm khâm phục. Có thể có trong tay thi cốt của quỷ thú mạnh nhất quỷ giới, thực lực của Ngụy Vô Tiện quả thực là sâu không thấy đáy, chỉ sợ là còn trên cả mình, nghĩ như vậy trong lòng y lại có chút không cam tâm.

“Yên tâm đi, A Lăng với Tư Truy nhất định không có vấn đề gì, ngươi cũng không nên coi thường bọn nó.” Ngụy Vô Tiện đặt tay lên bả vai của Giang Trừng, “Hơn nữa viện binh của chúng ta cũng sắp đến rồi.”

“Năm mươi sáu, năm mươi bảy, năm mươi tám….” Sau khi chém liên tiếp ba con rối, tâm trạng của Kim Lăng càng lúc càng trở lên bực bội. Sau khi Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện bị Phó Thanh Vân đưa đi không lâu, căn nhà cỏ liền bị mấy trăm con thi khôi lỗi bao vây. Bởi vì sớm đã có phòng bị, Kim Lăng và Lam Tư Truy đối mặt với số lượng quái vật khủng khiếp như vậy cũng không hề bối rối sợ hãi chút nào. Sau khi chém thử vài con thi khôi lỗi, bọn họ phát hiện chúng chỉ đơn thuần là loại bình thường, không giấu khí độc hay ám khí gì, liền yên tâm chém giết.

Ngay từ đầu, hai người hết sức nghiêm túc xử lý, nhưng mà được một lúc thì bắt đầu thấy chán. Đối với Kim Lăng và Lam Tư Truy mà nói, loại yêu quái mà không chịu nổi một đòn, nếu không phải số lượng quá đông, bọn họ đã đánh xong từ lâu rồi. Hai người hiểu rõ đây chính là trò lấy thịt đè người, kẻ địch chính là muốn dùng cách này làm bọn họ kiệt sức.

“A Lăng, tiếp tục đánh như vậy thật sự không thú vị chút nào, chi bằng chúng ta đấu một trận, thế nào?” Sau khi sử dụng Huyền Sát Thuật càn quét một lượt con rối trước mặt, Lam Tư Truy dựa lưng vào Kim Lăng đưa ra đề nghị.

“Thi xem ai giết được nhiều hơn à?” Kim Lăng vừa nghe liền cảm thấy hứng thú.

“Đúng vậy. Người thắng có thể đưa ra một yêu cầu với người thua, hơn nữa người thua còn không được từ chối, được không?” Lam Tư Truy quay đầu nhìn thẳng Kim Lăng, tầm mắt của Kim Lăng cùng với hắn chạm vào nhau lập tức ngẩn ra.

“Được!” Cậu không chút nghĩ ngợi gật đầu, nếu bản thân đã không thể tự quyết định được, không bằng giao cho vận mệnh, cược một phen!

Hai người vừa cá cược xong, Kim Lăng liền phi thân sang một bên khác toàn lực ứng chiến. Dần dần cậu phát hiện phương thức công kích của đám con rối này bắt đầu có sự thay đổi. Vừa rồi là một đám con rối như lá chắn thịt thì đã bị tiêu diệt sạch sẽ, mà đám mấy chục con tiếp theo này lại khó chơi hơn rất nhiều.

“A Lăng cẩn thận, con rối này phóng thi độc đấy!” Cách đó không xa, giọng nói của Lam Tư Truy truyền đến, mà Kim Lăng cũng vừa mới tránh được mấy lần phun độc của con rối, lúc này đang ngự kiếm bay trên không trung.

“Ta biết, ngươi cũng cẩn thận!” Sau khi Giang Trừng phi thăng thành tiên từng gửi người đưa cho Kim Lăng một món pháp bảo, tên là “Khiết Tịnh Chi Vũ” do Vật Hoa Tiên Quân đưa cho Giang Trừng dùng để khử độc phòng thân. Nhưng mà Giang Trừng cảm thấy bản thân mình cả ngày ở Thiên Cung thật sự không có cơ hội nào để dùng, liền tìm cách đưa nó cho Kim Lăng. Kim Lăng dùng bảo vật này làm thành một cái thắt lưng, đeo ở bên người, từ đó về sau, những lúc đi săn đêm bất kể gặp phải độc vật lợi hại cỡ nào cậu đều không hề bị trúng độc. Cho nên lúc này cậu hoàn toàn không sợ thi độc tấn công, có điều, nhìn thấy hắc khí bên Lam Tư Truy càng lúc càng đậm, trong lòng cậu không khỏi bắt đầu cảm thấy bất an.