[Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu

[Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu (Chương 15)

Edit: Hosa

Beta: Tử Hoa

Minh họa: 茯苓 http://poria911.lofter.com/post/3c8cb2_1c6b9ed0b

Lời tác giả:

Chương này gồm: Giải quyết chuyện của Vật Hoa, trong lúc đó tình cảm của Tiện Trừng chính thức thăng cấp thành chỗ dựa tinh thần của nhau. Ngụy ca rốt cuộc cũng hiểu tình cảm của mình đối với Trừng Trừng, nhưng con người thích chậm nhiệt như tôi đại khái sẽ không để Ngụy ca bày tỏ với Trừng Trừng nhanh như vậy đâuuu….

Cầu thả tim, cầu bình luận ~

Tiếp tục đọc “[Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu (Chương 15)”

Tiện Trừng · [Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu

[Edit] [Tiện Trừng] Thiên Mệnh Phong Lưu (Chương 13)

Edit: Song Kiệt

Beta: Tử Hoa

Minh họa: https://hagivii.tumblr.com/post/188129372371/yunmeng-duo-days-2019-day-7-reconciliation-they

tumblr_952cada66c4aa451327f8950a959faea_7e93e0ad_640

 

Đêm khuya tĩnh lặng, trăng sáng sao thưa, trong hoa viên phía sau Triệu phủ yên tĩnh không một tiếng động.

Triệu Tử Húc một mình đứng trong chòi nghỉ mát của hoa viên, liên tục thở dài. Thần sắc hắn mệt mỏi, hai mắt sưng đỏ, vằn đầy tơ máu, dáng vẻ tiều tụy không chịu nổi, trong tay nắm chặt một cái đèn lồng bằng vải, ánh lửa hồng lập lòe lúc tỏ lúc mờ giữa đêm khuya trông cực kỳ nổi bật. Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đến đã cắt ngang dòng hồi tưởng của hắn, hắn nhìn hai người, trong đôi mắt tĩnh lặng lập tức nổi lên một tầng hơi nước.

“Nhị vị ân công.” Hắn vội lấy tay áo che mặt, quệt đi những giọt nước mắt trên đó, quay về phía hai người khom lưng hành lễ.

“Triệu công tử, xin hãy nén bi thương.” Giang Trừng gật đầu, nhẹ giọng an ủi.

“Triệu công tử, người chết không thể sống lại, người còn sống mới là quan trọng.” Ngụy Vô Tiện tiến lên vỗ vỗ vai Triệu Tử Húc, “Ngươi cũng không nên đau thương quá độ, phải bảo trọng thân thể. ’

“Đa tạ nhị vị ân công an ủi, chỉ là. . . chỉ là, bây giờ tại hạ không tài nào quên được.” Triệu Tử Húc cả người run rẩy, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở,” Hương Lăng nàng, Hương Lăng nàng ấy chết oan uổng quá, hu hu hu. . . . . . .”

Giang Trừng thấy hắn đau lòng muốn chết, trong lòng cũng cảm khái vô cùng, nghĩ đến chính mình cũng từng trải qua sinh ly tử biệt, không khỏi có chút đồng cảm. Y đưa túi thơm của Lý Hương Lăng cho Triệu Tử Húc, “Triệu công tử, Lý tiểu thư ở trong cái túi hương này, tối nay hai người hãy nói lời từ biệt đi.” Nói xong liền khoanh tay rời đi.

“Triệu công tử, bây giờ ngươi cứ an tâm nói lời từ biệt với Lý tiểu thư đi.” Ngụy Vô Tiện giơ tay thiết lập một kết giới xung quanh chòi nghỉ mát, sau đó đi cùng với Giang Trừng.

Triệu Tử Húc trong tay nắm chặt túi thơm, toàn thân càng run rẩy mãnh liệt hơn, nước mắt đua nhau tràn ra, “Hương Lăng, Hương Lăng. . . . . .”

Hồn phách của Lý tiểu thư ở trong túi hương nghe tiếng gọi liền chậm rãi bay ra, hóa thành hình người đứng trước mặt hắn, “Triệu lang.” Khuôn mặt nàng vương đầy nước mắt, cực kỳ bi thương, “Ta cuối cùng cũng gặp được chàng. . .”

Một người một quỷ đôi tay đan vào nhau, hai mắt đẫm lệ, không khí cực kỳ đau thương.

Ngụy Vô Tiện thấy cảnh tượng này, trong lòng ngổn ngang vô vàn suy nghĩ, hắn đến bên cạnh Giang Trừng thở dài một tiếng, “Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết? Hy vọng Triệu công tử sớm quên đi đau thương, một lần nữa vực dậy.”

“Trên đời này không có gì là không thể vượt qua, chỉ cần còn sống là còn hy vọng.” Giang Trừng nhìn trăng sáng trên trời, thản nhiên đáp. Ngụy Vô Tiện nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt giãn ra, nở nụ cười, “A Trừng, ta phát hiện ngươi lạc quan hơn, cũng tiêu sái hơn trước kia không ít.”

Giang Trừng nhếch khóe môi, “Đã trải qua bao nhiêu thăng trầm như vậy, nếu không nghĩ thoáng ra thì tâm cũng đã chết lặng rồi.”

“A Trừng, xin lỗi.” Ngụy Vô Tiện nắm chặt lấy vai Giang Trừng, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt y, nói rành rọt từng chữ, “Trước kia ta làm sai rất nhiều chuyện, hại Giang gia cũng hại cả ngươi, thật sự xin lỗi!”

Đây chính là câu nói mà y chờ đợi suốt hai mươi năm qua, nhưng bây giờ nghe được, Giang Trừng phát hiện tâm tình mình lại không hề vui sướng thỏa mãn như trong tưởng tượng. Bởi vì y biết Ngụy Vô Tiện còn ở nhân gian, biết Ngụy Vô Tiện vẫn luôn tìm cách bù đắp những sai lầm đã phạm phải trong quá khứ, biết trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn luôn nhớ đến Giang gia, vẫn quan tâm đến mình, khúc mắc trong lòng y đã tiêu tan không ít. Thật ra trước giờ y chưa từng nghĩ mình sẽ không tha thứ cho Ngụy Vô Tiện, trước đây là thế, bây giờ vẫn không thay đổi.

“Chuyện năm đó, ta cũng có phần sai.” Y bình tĩnh nói, “Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu có thể trở lại quá khứ, ta cũng không dám chắc bản thân có thể đưa ra lựa chọn tốt hơn.”

“A Trừng. . .” Ngụy Vô Tiện có chút kích động, trong lòng vừa vui sướng vừa áy náy, “Dù ngươi nói vậy, ta cũng không thể nào tha thứ cho bản thân. Là do ta không ngăn cản Mạc Huyền Vũ đưa Lam Vong Cơ đến từ đường làm loạn, chẳng ngờ hắn lại dám không kiêng nể gì, gây ra tình cảnh ấy, ta. . .”

“Lúc đó hẳn là ngươi đang ở Loạn Táng Cương?” Trước khi gặp được Ngụy Anh thực sự, chuyện xảy ra ở từ đường đêm đó vẫn luôn là cái đinh đâm vào lòng Giang Trừng, không thể nào rút ra được. Có điều lúc này y lại không biết phải oán hận ai. Kẻ đả thương y, nhẫn tâm đâm nát tim y là Mạc Huyền Vũ, nhưng Mạc Huyền Vũ này lại có một hồn một phách của Ngụy Vô Tiện, nếu nói mọi chuyện đều không liên quan đến Ngụy Vô Tiện thì có phần không công bằng. Nhưng y lại biết khoảng thời gian xảy ra chuyện không hay kia cũng là lúc Ngụy Vô Tiện cùng vạn quỷ chém giết ở Loạn Táng Cương, tranh đoạt ngôi vị Quỷ Vương, cho nên xét về tình cũng có thể tha thứ. Bởi vậy Giang Trừng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ đành trách tạo hóa trêu người, tự nhận mình đen đủi.

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, “Nếu lúc đó ta có mặt, tuyệt đối sẽ không để cho hai kẻ kia làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy.”

“Chuyện cũ đừng nhắc nữa.” Giang Trừng cười khổ, “Trên đời không có nếu như, chỉ có hậu quả mà chúng ta phải gánh vác.” Y ngẩng đầu nhìn trời, vừa hay nhìn thấy ánh trăng bị một tầng mây dày che khuất, “Mây che kín trăng rồi, đây là thời cơ tốt để độ hồn, chúng ta qua đó đi.”

“Được.”

Khi bọn họ bước vào kết giới, Triệu Tử Húc và Lý Hương Lăng đang ôm nhau thì thào nói chuyện, Ngụy Vô Tiện ho nhẹ vài tiếng nhắc nhở, hai người thấy ân công vội vàng tách ra, lau đi giọt lệ trên khóe mắt.

“Tuy không muốn quấy rầy hai vị, nhưng đã đến lúc Lý tiểu thư phải đi rồi.”

Triệu Tử Húc nghe vậy vội vàng giữ chặt không buông hai tay của Lý Hương Lăng, khẩn thiết nói, “Hai vị ân công, có thể cho chúng ta thêm chút thời gian không?”

“Triệu công tử, hồn phách của Lý tiểu thư bị nhốt ở nhân gian đã lâu, nếu vẫn còn tiếp tục chậm trễ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến con đường luân hồi chuyển thế của nàng, mong Triệu công tử sẽ nghĩ cho Lý tiểu thư, đừng tiếp tục kéo dài.” Giang Trừng nhẹ giọng khuyên giải, hy vọng Triệu Tử Húc có thể hiểu chuyện một chút.

Ngược lại, Lý tiểu thư hiểu được đạo lý này, nàng ôn nhu vỗ vỗ mu bàn tay của Triệu Tử Húc, lau nước mắt trên mặt tình lang, dịu giọng trấn an hắn, “Triệu lang, chúng ta nghe lời ân công đi. Kiếp này chúng ta vô duyên làm vợ chồng, Hương Lăng chỉ hy vọng kiếp sau có thể nối lại nhân duyên cùng chàng.”

Triệu Tử Húc nắm tay của Hương Lăng trong lòng bàn tay mình, yêu thương mà hôn vào bàn tay lạnh như băng của nàng, nội tâm đấu tranh một lát, sau đó mới nặng nề gật gật đầu. Lý Hương Lăng rốt cuộc yên lòng, đi đến gần Giang Trừng cúi đầu hành lễ, “Đại ơn đại đức của hai vị ân công, Hương Lăng suốt đời khó quên. Kiếp này không thể báo đáp, chỉ mong kiếp sau có thể đền đáp ân tình của hai vị ân công.”

“Lý tiểu thư quá lời rồi.”

“Sau đây đành phiền hai vị ân công giúp ta dẫn độ.” Hương Lăng đoan chính đứng thẳng người, lại lưu luyến nhìn Triệu Tử Húc vài lần, sau đó vẻ mặt trở nên kiên định, gật đầu với Giang Trừng.

Giang Trừng vung tay trái ra sau, tay phải nâng lên, dựng thẳng ngón trỏ và ngón giữa, trong miệng bắt đầu lẩm nhẩm niệm “Độ hồn quyết” :

Đại đạo thiên la, vạn vật quy tông.

Pháp độ thiên hạ, võng giả vi sinh.

Một luồng ánh sáng màu tím nhu hòa tỏa ra từ hai đầu ngón tay y, hình bóng của Lý Hương Lăng bao phủ bên trong vầng hào quang, sau đó dần dần tan biến, trở nên mờ ảo cho đến khi hoàn toàn biến mất. Tiếp đó, hai ngón tay Giang Trừng vẽ lên một đường, chỉ thấy một đốm sáng nho nhỏ hình cầu màu tím như đom đóm tách ra khỏi hồn phách của Lý Hương Lăng, nhẹ nhàng bay vào lòng bàn tay y, đây chính là hồn quang của Lý tiểu thư. Ngụy Vô Tiện nhận lấy hồn quang rồi thu vào ‘Ngự hồn đỉnh’, sau đó đi đến bên Triệu Tử Húc lúc này đã ngã quỵ trên mặt đất, ghé tai hắn nói nhỏ vài câu. Triệu Tử Húc không biết vì sao đột nhiên đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo chạy ra phía sau hoa viên.

“Này, ngươi lại dùng phép thuật kì quái gì lên hắn thế?” Giang Trừng nhíu mày, nhìn Ngụy Vô Tiện đầy vẻ nghi ngờ.

Ngụy Vô Tiện vô cùng ngoan ngoãn chớp chớp mắt nói, “Đâu có, ta chỉ bảo hắn ta đã giúp Lý tiểu thư chạy cửa sau rồi, nhờ quản sự dưới âm phủ trong vòng ba ngày sẽ an bài cho Lý tiểu thư bước vào luân hồi chuyển thế đầu thai.”

“Hừ, lại đi đường ngang ngõ tắt.” Giang Trừng mặc dù ngoài miệng chế nhạo, nhưng khóe môi hơi nhếch lện, lại để lộ tâm tình của y lúc này, “Đi thôi.”

“Ấy, đợi ta với.” Ngụy Vô Tiện vội vàng đuổi theo Giang Trừng, sóng vai đi cùng hắn, “Hay là tìm một chỗ uống rượu đi, ăn mừng chúng ta thu được phiến hồn quang đầu tiên.”

“Ngươi muốn thì đi một mình ấy, ta phải về nghỉ ngơi.”

*****

Tiếng sáo du dương cắt qua bầu trời đêm tĩnh mịch, đánh thức Giang Trừng đang ngủ say. Y xoay người nhìn sang bên cạnh, Ngụy Vô Tiện quả nhiên không ở đây. Thực ra, trừ hôm đầu tiên ở khách điếm Ngụy Vô Tiện càn quấy đến nửa đêm, hai đêm sau hắn lại không ngủ ở khách điếm, mỗi đêm đều chạy ra ngoài, giống như đang vội vàng làm chuyện gì đó. Giang Trừng lười đoán cũng lười quản, dù sao không có hắn ở bên người, Giang Trừng càng thêm thoải mái tự tại.

Thế mà yên tĩnh được hai đêm, hôm nay không hiểu sao hắn lại lên cơn. Ngụy Vô Tiện dùng pháp lực thổi sáo, người thường đương nhiên không nghe thấy, còn Giang Trừng lại nghe rành mạch. Nửa đêm bị đánh thức, y hơi bực bội, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan quá nửa, liền làu bàu mắng vài câu rồi khoác áo xoay người lên nóc nhà, chỉ thấy kẻ gây chuyện kia mặt mũi rất bình thản, đang thổi tiểu khúc Vân Mộng, bên cạnh để mấy vò rượu, có vò đã mở ra, hương thơm nức mũi.

“Hơn nửa đêm rồi còn ngắm trăng thổi sáo, ngươi đúng là có nhã hứng.”

Ngụy Vô Tiện thấy sắc mặt Giang Trừng không tốt, lập tức dừng thổi, cười hì hì nói, “Đánh thức ngươi rồi sao, xin lỗi, xin lỗi nha.”

Ta thấy ngươi căn bản là cố ý chứ gì? Giang Trừng hung hăng liếc xéo hắn một phát, dù sao cũng không ngủ được, liền ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện, “Cây sáo này của ngươi đúng là quý hiếm, có thể đuổi quỷ, có thể thổi khúc, còn có thể ngự gà, ha ha…”

“Phụt… Khụ khụ khụ khụ khụ…” Ngụy Vô Tiện vừa uống một ngụm rượu vào miệng đã bị sặc, phun ra không chừa giọt nào, “Ngươi đừng nhắc lại chuyện kia nữa, mau quên đi, ha ha ha ha ha…” Hắn vuốt gáy cười gượng.

Giang Trừng hừ lạnh, mở một vò rượu đưa lên uống một ngụm, lập tức nhận ra rượu này hóa ra là Liên Hoa Túy, hương vị quen thuộc kéo theo ký ức xa xôi tràn ngập khoang miệng và tâm trí. Cơn thèm rượu của y tức khắc bị khơi lên, không khỏi uống thêm vài ngụm, đợi đến khi y hoàn hồn mới nhận ra vò rượu đã cạn trơ đáy.

“Hả? Rượu sao lại ít thế này?” Giang Trừng quơ quơ vò rượu, hơi bất mãn bĩu môi, sau đó lại cầm một vò khác bên cạnh đang muốn mở ra, lại bị Ngụy Vô Tiện ngăn cản.

“Uống chậm chút, kẻo lại say.”

“Ngươi kệ ta ~” Giang Trừng hất tay Ngụy Vô Tiện ra, ngửa đầu lại uống thêm hai ngụm. Tửu lượng của y vốn bình thường, lại chưa ăn gì, uống như vậy một lúc quả nhiên bắt đầu chếnh choáng say, hai gò má lập tức ửng đỏ lên như thoa phấn.

“A Trừng, ta… Có chuyện muốn nói thật với ngươi.” Ngụy Vô Tiện trái lo phải nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm.

“Hử? Chuyện gì?” Giang Trừng mặc dù hơi say, nhưng đầu óc vẫn vô cùng thanh tỉnh.

“Chuyện là…” Ngụy Vô Tiện cẩn thận lựa lời, chỉ sợ nói sai một chữ sẽ khiến cho Giang Trừng quay đầu bỏ đi, “Thật ra… Ta thu thập hồn quang không phải để chữa chứng điên kia.”

“Ta biết, chuyện ngươi gạt ta, ngay từ đầu ta đã biết.” Giang Trừng đặt vò rượu xuống, mắt hạnh nheo lại bình tĩnh nhìn Ngụy Vô Tiện, “Thực chất ngươi muốn tu thành ‘Tuyệt Cảnh Quỷ Vương’ phải không? Bởi vì hồn phách hoàn thiện là điều kiện cơ bản nhất để trở thành ‘Tuyệt Cảnh Quỷ Vương’, mà ngươi lại thiếu mất một hồn một phách, cao nhất cũng chỉ có thể tu thành ‘Cận Tuyệt’.”

“Hóa ra ngươi biết cả rồi.” Nói đến nước này, nội tâm Ngụy Vô Tiện ngược lại bình tĩnh không ít, “Vậy tiếp theo ngươi muốn làm gì?”

“Ôi, Ngụy Anh ơi là Ngụy Anh, ngươi vẫn thế, vẫn luôn tự cho là mình đúng, luôn tin tưởng chỉ có bản thân mới giải quyết được mọi chuyện một cách tốt nhất.”

“A Trừng, ngươi nghe ta nói đã…” Ngụy Vô Tiện vội vàng muốn giải thích, lại bị Giang Trừng cắt ngang.

“Thật ra ta cũng vậy, luôn cảm thấy ngươi tự cho là mình đúng, luôn cảm thấy ngươi không tin tưởng ta. Ngụy Anh, vì sao ngươi chưa bao giờ chịu tin ta thật lòng muốn giúp đỡ ngươi? Vì sao ngươi luôn muốn gạt ta?” Giọng Giang Trừng có chút ấm ức, trong đôi mắt hạnh thoáng hiện lên một tầng hơi nước mềm mại lay động.

Ngụy Vô Tiện luống cuống, hắn hoàn toàn bất chấp hình tượng, khua tay múa chân tiến đến bên cạnh Giang Trừng, “A Trừng, là ta không tốt, ta không bao giờ lừa ngươi nữa, từ nay về sau ta sẽ chỉ nói thật với ngươi, ngươi đừng như vậy được không? Ta chịu không nổi.” Hắn vội vàng trấn an giải thích, giang hai tay ra muốn ôm Giang Trừng vào lòng nhưng lại bị Giang Trừng tránh đi. “Ngụy Anh, liệu ta còn có thể tin ngươi nữa không?” Giang Trừng hỏi Ngụy Vô Tiện, cũng là đang tự hỏi bản thân: Ta còn có thể tiếp tục tin tưởng hắn hay không?

“Có thể, đương nhiên có thể!” Ngụy Vô Tiện lập tức đứng dậy giơ tay phải, “Ngụy Anh ta hôm nay thề có trời đất chứng giám, nếu sau này còn lừa gạt Giang Trừng một lần nữa, nhất định sẽ bị trời tru đất diệt, hồn xác đều hủy!”

Giang Trừng nào ngờ hắn đột nhiên lại thề độc như vây, lập tức giật mình.

“A Trừng, đừng giận nữa được không? Ta không cần hồn quang, cũng không làm ‘Tuyệt Cảnh Quỷ Vương’ nữa, ta chỉ cầu mong ngươi có thể theo ta một thời gian, chúng ta du sơn ngoạn thủy, cùng sống tiêu dao tự tại, đi ngắm những nơi trước đây từng muốn đến, làm những việc trước kia chưa có dịp thử một lần, được không?”

Ngụy Vô Tiện vô cùng sợ hãi, hắn không muốn vì cái tội tự cho mình đúng mà lại trở thành người xa lạ với Giang Trừng. Loại cảm giác cô đơn bất lực này hắn thật sự không muốn phải trải qua thêm lần nào nữa.

Giang Trừng sắc mặt không hề thay đổi, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú muốn khóc mà không dám khóc kia hồi lâu, đột nhiên bật cười ‘phụt’ một tiếng, “Ngụy Vô Tiện, thật hiếm khi thấy ngươi ngu ngốc thế này, thú vị, thật sự rất thú vị, ha ha ha~”

“Ngươi…” Ngụy Vô Tiện cứng họng, lập tức hiểu ra, hắn đang bị đùa giỡn? !

Giang Trừng ngừng cười, lại cầm vò rượu lên uống mấy ngụm, “Ngụy Anh, vừa rồi ta nói muốn giúp ngươi, nhưng ta cũng có vài điều muốn hỏi ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Vì sao ngươi lại tha cho Mạc Huyền Vũ? Là vì… Lam Vong Cơ sao?” Giang Trừng nói bằng giọng khó hiểu, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác lo âu.

Ngụy Vô Tiện hoang mang không hiểu ý của y, “Lam Trạm? Liên quan gì đến hắn? Ta sở dĩ tha cho Mạc Huyền Vũ, một là vì phần hồn phách mà ta cho hắn đã sớm dung hòa làm một với hắn rồi, nếu bây giờ cố tình kéo ra sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng hắn, mà ta lại không muốn gây ra chết chóc khiến ngươi khó xử. Hai là ta thấy hắn sống cùng Lam Trạm từ lâu, đã sinh ra tình nghĩa sâu đậm, ta cũng không muốn làm kẻ ác cầm gậy đánh uyên ương.”

“Nhưng Lam Vong Cơ yêu hắn, quý trọng hắn, rốt cuộc vẫn là vì ngươi…” Giang Trừng ngà ngà men say, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã buông ra lời này.

“Đó là chuyện của hắn, mắc mớ gì đến ta đâu?” Ngụy Vô Tiện bĩu môi cười nhạt, chợt trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, hắn đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa mới ngộ ra chuyện gì đó rất động trời, “A Trừng, ngươi để ý Lam Vong Cơ như thế, có phải là đối với ta…”

“Ngươi cút đi!” Nhìn Ngụy Vô Tiện kia trưng ra vẻ mặt thiếu đòn, khuôn mặt tuấn tú của Giang Trừng lập tức đỏ bừng lên như bị lửa đốt, trong lòng nghĩ nhất định là vì uống rượu mới thế, “Ngươi đừng có tự mình đa tình, ta còn lâu mới…” đoạn tụ… Mấy chữ này lăn qua lộn lại mấy lần trên đầu lưỡi y, cuối cùng bị y nuốt xuống, chính y nhất thời cũng không hiểu vì sao, “Ta còn lâu mới có hứng thú với cái loại vô sỉ da mặt dày như tường thành như ngươi!”

“Phải phải phải, ta không biết xấu hổ, ta vô sỉ.” Hai mắt Ngụy Vô Tiện khi cười cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, “Nhưng Giang Trừng à, ngươi làm sao biết được trước đó là ta lừa ngươi?”

Thấy Ngụy Vô Tiện không nói tiếp mà chuyển đề tài, Giang Trừng không khỏi thở phào, “Ngày ấy ta thấy ngươi giả ngây giả dại, liền quay về thiên cung hỏi Diệp… Vật Hoa Tiên Quân, sau đó lại đến Tàng Thư Các của Thiên Cung xem rất nhiều sách và bản ghi chép về việc tu luyện Quỷ Vương, liền biết ngươi nói dối.”

Lại là Vật Hoa? Ngụy Vô Tiện nhướn mày, không hiểu sao hắn vừa nghe thấy cái tên này liền cảm thấy cực kỳ khó chịu. “Này, Vật Hoa tiên quân là ai vậy? Bạn tốt của ngươi sao?”

Giang Trừng liếc nhìn hắn một cái, không trả lời.

Ngụy Vô Tiện liếm liếm môi, lại hỏi, “Còn nữa, ngươi làm sao nhìn ra ta giả ngây giả dại?”

Giang Trừng đưa một ngón tay chỉ cằm, đôi môi mỏng màu anh đào cong lên, cười tà mị với Ngụy Vô Tiện, “Ha ha, không nói cho ngươi biết ~”

Ngụy Vô Tiện bỗng choáng váng, giờ phút này hắn cảm thấy hình như trái tim từ lâu đã không còn tồn tại của mình bỗng đập như trống nổi. Hắn ngơ ngác nhìn Giang Trừng tiêu sái đứng dậy, xoay người đi về phía phòng ngủ. Đột nhiên trong lòng hắn sáng tỏ, khóe miệng không ngừng cong lên, cuối cùng trở thành một nụ cười đắc ý. A Trừng, Vãn Ngâm, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian. . .

*****

Bạch Vũ và Tử Uyển cách một ngày tới lấy công văn Giang Trừng đã xử lý xong, toàn bộ quá trình đều chưa từng cho Ngụy Vô Tiện một ánh mắt hòa nhã, mà Ngụy Vô tiện cũng không thèm để ý, không ngừng lúc ẩn lúc hiện trước mặt ba người, thi thoảng còn muốn bám dính lấy Giang Trừng, khiến cho Bạch Vũ cùng Tử Uyên tức đến sôi máu. Mỗi tội đại nhân nhà mình đối với loại hành vi vô sỉ này thì chỉ mắng vài câu, ngoài ra hoàn toàn không hề có bất cứ hành động ngăn cản gì, cho nên hai người họ làm cấp dưới chỉ có thể giương mắt nhìn, cắn răng nuốt vào bụng.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ muốn có nhiều thời gian ở bên Giang Trừng, cũng không vội vã đi thu thập hồn quang, thế nên bàn bạc với Giang Trừng con đường tiếp theo sẽ đi như thế nào, đại khái chỉ xác định phương hướng, còn đi những đâu, mục tiêu là gì, thì hoàn toàn không bàn đến, nói là ‘tất cả tùy duyên’.

Giang Trừng đại khái cũng đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, cũng không định bắt bẻ, liền tùy theo đề nghị của hắn. Cuối cùng hai người quyết định đi về hướng bắc, lý do là vì thời tiết sắp vào hạ, nếu đi về hướng nam sẽ càng ngày càng nóng.

Vì thế bốn người ở ngoài thành Trạch Châu tách ra, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đi về hướng bắc, Bạch Vũ cùng Tử Uyển ngoan ngoãn trở về Thiên cung.

Tử Uyển vô cùng bực mình, bức xúc cả đoạn đường không có chỗ phát tiết càng thêm nôn nóng. “Vừa rồi ta đề nghị đi cùng bọn họ thêm mấy ngày, vì sao ngươi không nói giúp ta?” Hai chân vừa mới đứng vững ở ngoài cửa của Nam Thiên môn hắn liền nổi đóa lên với Bạch Vũ, “Tên Ngụy Anh kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, nhầm, quỷ tốt! Đại nhân nhà chúng ta đi cùng hắn nhất định sẽ chịu thiệt!”

Trong lòng Bạch Vũ cũng không thoải mái, nhưng hắn so với Tử Uyển lớn hơn vài tuổi, tính cách cũng trầm ổn hơn không ít, “Ngươi không cần quá nhọc lòng như vậy, đại nhân thông minh cơ trí, pháp lực cao cường, sao có thể chịu thiệt.”

“Hừ, ngươi thật vô tư.” Tử Uyển vung tay áo, trợn trắng mắt, “Mà này, hai ngày nay ngươi lén lút đi đâu mà thấy bóng dáng, thành thật khai báo ngươi đang làm cái gì?”

“Sao tự nhiên lại hỏi ta?” Bạch Vũ quả thật sắp lao lực quá độ, người bạn này của hắn hơi bướng bỉnh, hay để ý lại mẫn cảm quá mức, nhiều lúc thật khiến cho người ta vô cùng nhức đầu, “Ta lén lén lút lút hồi nào, chẳng qua là. . . chẳng qua là nhân lúc rảnh rỗi đi loanh quanh mua sắm thôi.”

“Ngươi đi dạo, vì sao không đưa ta đi cùng?”

“Không phải ta thấy ngươi rất bận sao. . .” Bạch Vũ chột dạ cười gượng vài tiếng, “Với cả Tiểu Quang lúc nào cũng dính lấy ngươi mà, phải không?”

“Hừ, đừng hòng gạt ta.” Tử Uyển híp mắt, chỉ ngón tay vào chóp mũi của Bạch Vũ, “Bạch Vũ, ngươi mỗi lần nói dối chóp mũi đều đỏ lên! Mau khai thật, hôm nay lén đưa cho đại nhân cái gì?”

“Ta. . . . Đại nhân bảo rằng bây giờ không thể nói.”

“Các người. . . các người thật sự muốn làm ta tức chết mà!” Tử Uyển tức giận đến dậm chân, Bạch Vũ chỉ có thể cố dỗ hắn, trùng hợp đúng lúc gặp phải Vật Hoa Tiên Quân đem theo Thanh Loan điểu hạ phàm hóng mát trở về, thấy bọn họ hình như đang tranh cãi cái gì đó mới vội tiến lại.

“Bạch Vũ, Tử Uyển, hai người các ngươi không yên lành đợi ở Tử Vân điện, chạy ra ngoài cổng Nam Thiên Môn lằng nhằng ở chỗ này còn ra thể thống gì?”

“Bái kiến Vật Hoa tiên quân.” Hai người nhìn thấy Vật Hoa lập tức nghiêm chỉnh, đứng lên cúi đầu hành lễ.

“Các người làm sao thể? Vì sao lại cãi nhau?” Vật Hoa thấy hai người bọn họ một người nổi giận đùng đùng, một người mặt mũi đỏ ửng, tò mò hỏi.

“Tiên quân, ngài màu đi khuyên nhủ đại nhân nhà chúng ta đi!” Vừa thấy bằng hữu tốt nhất của tiên quân nhà mình, Tử Uyển lập tức mất hết kiên nhẫn, hắn không thèm để ý đến ám chỉ ngăn cản của Bạch Vũ, liền kể khổ với Vật Hoa Tiên Quân, ” Nếu còn không đi, chỉ sợ là tiên quân nhà ta sẽ bị tên Ngụy Vô Tiện kia lừa mất.”

“Ngụy Vô Tiện?” Vật Hoa mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen tai, “Đại nhân nhà ngươi không phải là hạ phàm để trải nghiệm và quan sát dân tình sao? Sao lại ở cùng một chỗ với người này?”

Vì thế, Tử Uyển lập tức kể lại chuyện cậu đã mắt thấy tai nghe hai ngày qua, thêm mắm dặm muối, sinh động như thật, tay áo sắp bị Bạch Vũ kéo đứt đến nơi vẫn không dừng lại, Theo ta thấy, đại nhân nhà ta nhất định bị tên ‘Cận Tuyệt Quỷ Vương’ kia cưỡng ép, không thể làm gì được.”

“Tử Uyển, ngươi nói nhỏ một chút cho ta!” Bạch Vũ thấy vậy, sợ kinh động đến những tiên quan khác, vội trở mặt trầm giọng quát lớn, ” Nếu để người bên ngoài mà nghe được thì sao?”

Tử Uyển cũng nhận ra mình nói lỡ, gục mặt xuống im miệng.

“Nói là cưỡng ép thì có lẽ không đến mức độ ấy.” Vật Hoa rốt cuộc nhớ ra Giang Trừng từng nhắc đến một người từng cùng hắn kề vai chiến đấu, sau lại tổn thương lẫn nhau, cuối cùng mỗi người đi một ngả, tên của người đó đúng là Ngụy Vô Tiện thật. Hóa ra Ngụy Vô Tiện chính là ‘Cận Tuyệt Quỷ Vương’ Ngọc Diện lang quân, mà Giang Trừng lần này hạ giới lại ở cùng hắn, cái này là do trùng hợp. . . . Hay là họ đã hóa giải hiềm khích lúc trước, bắt tay làm hòa rồi?

Vật Hoa vuốt ve bộ lông xanh mượt của Thanh Loan điểu miên man suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng, vì thế hắn quyết định tìm thời gian đi gặp Giang Trừng để hỏi cho rõ ràng.

Tiện Trừng · [Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu

[Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu (Chương 8 )

Edit: Tử Hoa

Nóng quá, nắng rát hết cả người, nhất định là tên Ngụy Vô Tiện láo toét kia lại kéo mành lên rồi.

Giang Trừng bị ánh nắng chói chang làm tỉnh giấc, cảm thấy hơi bực bội, cào cào tóc mấy cái rồi chậm chạp ngồi dậy, lúc này mới phát hiện giường gỗ bên cạnh đã trống trơn, không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện đâu. Y không khỏi có chút kinh ngạc, hôm nay không có bài tập, thế mà cái tên này lại không ngủ nướng! Y đoán chắc tám phần là ông tướng này rảnh rỗi lại chạy đi chơi chỗ nào rồi.

Giữa hè Vân Mộng nóng như cái lò, Giang Trừng bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, cả người dính nhơm nhớp, đầu óc cũng có chút mơ hồ. Mây hôm trước y bị Ngụy Vô Tiện năn nỉ ỉ ôi suốt mấy ngày liền, rốt cuộc không kìm được lòng hiếu kỳ, bị lừa đến hoa lâu lớn nhất thị trấn—— Nghênh Xuân Viện, với mục đích vĩ đại là “Mở mang đầu óc”.

“Sư đệ à, để mừng ngươi tròn mười lăm tuổi, sư huynh sẽ đưa ngươi đi mở rộng tầm mắt.” Ngụy Vô Tiện cười cười, ôm lấy Giang Trừng, vẻ mặt như thể vừa thực hiện được gian kế. Giang Trừng trong lòng bồn chồn, cảm thấy lần này chỉ e là mình lại bị lừa lên thuyền giặc của vị hảo sư huynh này rồi.

Tiếp tục đọc “[Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu (Chương 8 )”

Tiện Trừng · [Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu

[Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu (Chương 7)

Edit: Song Kiệt

Beta: Tử Hoa
Minh họa: learielle https://learielle.tumblr.com/post/183451063355/%E9%AD%8F%E5%A9%B4%E5%9B%9E%E6%9D%A5%E5%90%A7

Dọc đường đến Ỷ Hương Các, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, Giang Trừng tìm một tiệm quần áo để mua một bộ đồ đơn giản mặc lên người. Dù sao thì mặc đồ đạo sĩ đến những chỗ như thanh lâu kia quả thật không thích hợp cho lắm, lỡ phát sinh chuyện gì trì hoãn chính sự thì lại phiền ra.

Ỷ Hương Các cũng không khó tìm, bởi chỗ này cực kì náo nhiệt, cách một con phố mà Giang Trừng đã nghe tiếng ồn ào huyên háo. Đi đến gần thì không khỏi kinh ngạc thêm vài phần, vì nơi này tuy là thanh lâu, nhưng lại vô cùng xa hoa, phong cách trông không khác gì một cung điện.

Tiếp tục đọc “[Edit] [Tiện Trừng] Thiên mệnh phong lưu (Chương 7)”